Đỗ Phong Nam xuống xe, Bối Ngọc Nhi trên lầu vén rèm nhìn theo xuống dưới, khuôn mặt ửng hồng, không nghĩ anh cũng từ dưới nhìn lên.
Nụ cười Đỗ Phong Nam ấm như gió xuân tháng tư, đôi mắt đen dưới cặp kính trong suốt đầy ý cười, anh nghĩ thầm, “Tiểu Ngọc Nhi không phải đang nhìn lén mình đó chứ, lẽ nào cô ấy không nỡ để mình rời đi, đúng là cô gái đặc biệt.”
Nghĩ rồi ý cười càng sâu, Đỗ Phong Nam lái xe rời đi, trong lòng vô cùng cảm thấy đặc biệt.
…
Giải trí Tịnh Thiên.
Thang máy tầng 12 mở ra, thư ký của Đỗ Phong Nam đi sau anh, lên tiếng: “Đỗ tổng, đạo diễn Vương Tinh đã ở sảnh khách rồi.”
Đỗ Phong Nam đưa tay chỉnh gọng kính, “Tôi biết rồi.”
Hai người sau đó, một thư ký một tổng tài đi vào phòng họp. Một lát sau, đạo diễn Vương Tinh được mời đến phòng họp của Tịnh Thiên. Đỗ Phong Nam ngồi trên sofa nói chuyện với Vương Tinh.
“Đạo diễn Vương, kịch bản của ông tôi đã xem qua rồi.” Vừa nói Đỗ Phong Nam đưa tay đẩy phần kịch bản đến trước mặt Vương Tinh, anh nói tiếp: “Xin thứ cho tôi nói thẳng, chuyện cũ quả không tồi nhưng phần kịch bản này thật không đủ thương nghiệp hóa.”
Vương Tinh cùng trợ lý của ông ta giật mình, “Đỗ tổng, thật ra tôi vẫn luôn muốn quay bộ phim văn nghệ này, cho nên mới ra kịch bản này…”
Vương Tinh vừa nói trong lòng không ngừng than khổ nghĩ, “Chuyện gì vậy? Người liên quan không phải nói Đỗ tổng rất có hứng thú với với hạng mục này, 90% sẽ đầu tư cho mình sao? Sao bây giờ…”
Đỗ Phong Nam nghiêm túc nói tiếp: “Đây chính là vấn đề. Tôi nói này, một đạo diễn chuyên nghiệp như ông, sao lại đột nhiên quay phim văn nghệ?”
Anh cười như không cười, nhàn nhạt nói rất chậm. “Tôi không phải không thừa nhận năng lực của ông, chỉ là chuyện gì cũng phải có chuyên sâu, bản thân tôi nghĩ thương nghiệp và văn nghệ hoàn toàn khác biệt…”
Ngừng giây lát, Đỗ Phong Nam lại tiếp, không để cho Vương Tinh có cơ hội phản bác. Khiến cho ông ta có cảm giác như hôm nay bản thân bị rơi vào bẫy của một cựu hồ ly ngàn năm rồi. Đỗ Phong Nam nói như đinh đóng cột, “Hơn nữa…Tôi chỉ là một thương nhân, chỉ muốn nói chuyện lợi nhuận tiền nong, phim văn nghệ như ông nói có thể kiếm tiền sao, khó nói đúng không, như vậy, thì tôi sẽ có lợi gì trong cuộc hợp tác này?”
Vương Tinh ấp úng, lưng cũng toát mồ hôi, “Chuyện này…”
Cuối cùng, ông ta lấy hết cản đảm, thẳng thắn, “Lý tổng, tôi và cậu đều là người sáng suốt, có gì cứ nói thẳng, không cần làm khó tôi thế chứ?”
Đỗ Phong Nam tựa người ra ghế lớn, hai chân bắt chéo, nhìn lại hợp đồng, cười như không cười nói: “Được rồi, tôi có thể đầu tư bộ phim này, nhưng tôi cần ông tổ chức một buổi thử vai cho phim này, Ngọc Nhi cũng sẽ đến, cô ấy sẽ là nữ chính cho phim này.”
Vương Tinh nghe Đỗ Phong Nam nói, hận không thể kí tên lên hợp đồng luôn. Ông ta cười hào hứng, “Được, được, được, chỉ cần cậu hợp tác, vậy là tốt rồi.”
Đỗ Phong Nam gật đầu hài lòng với kết quả đàm phán, liền cùng Vương Tinh bàn tiếp công việc hạng mục trong lần hợp tác đầu tư bộ phim của Vương Tinh. Gần một giờ trôi qua, đàm phán và xem xét thảo luận kịch bản cũng xong.
Vương Tinh cười vui vẻ nói: “Đỗ tổng à, hợp đồng của chúng ta quyết định vậy đi, mong Đỗ tổng mong chờ bộ phim mới của chúng ta.”
Đỗ Phong Nam đứng dậy, nói với Vương Tinh, “Được, tôi tin tưởng vào thực lực của ông, đi thong thả, không tiễn ông nữa.”
Đạo diễn Vương rời khỏi phòng họp, thư ký của Đỗ Phong Nam tiễn ông ta ra cửa, một mình Đỗ Phong Nam ngồi lại trong phòng họp thở ra một hơi.
Thật ra Vương Tinh không phải loại người dễ đàm phán, Đỗ Phong Nam giả sử phải làm vậy vì đây chính là thế giới của người trưởng thành, cho dù anh đã quyết định đầu tư hạng mục này thì anh cũng phải giả vờ dáng vẻ như không quan tâm, mục đích để đè ép chỉ số kỳ vọng của đối phương, nhằm tranh phần lợi nhuận lớn hơn cho bản thân.
Đỗ Phong Nam đỡ trán, anh nghĩ tới Bối Ngọc Nhi đã nói: “Tôi chỉ muốn dựa vào thực lực để chinh phục đạo diễn.”
Nhưng mà…
Đỗ Phong Nam thở dài, có chút mệt mỏi, anh thì nghĩ như vậy, nhưng những thứ này tiểu Ngọc Nhi của anh sẽ không hiểu, bên đầu tư của bộ phim mà Vương Tinh sở hữu thật ra không chỉ có mình Tịnh Thiên của anh, nếu anh không ra tay lấy vai nữ chính này cho Ngọc Nhi, thì đương nhiên có kẻ khác cũng có chủ ý với nó.
Đỗ Phong Nam đứng dậy đi tới ban công nhìn ra ngoài bầu trời trong xanh, anh nghĩ, “Mình tuyệt đối sẽ không để ai cướp mất tài nguyên của Ngọc Nhi, cô ấy cần có một tác phẩm hoàn hảo để thay đổi hình tượng, cô ấy chỉ cần theo đuổi ước mơ của cô ấy thôi, những việc khác, mình sẽ thay cô ấy xử lý, cô ấy xứng đáng có được mọi thứ tốt nhất.”
…
Tại nhà riêng.
Bối Ngọc Nhi ngồi trên giường nửa ngày, bấm điện thoại muốn cháy máy. Hôm nay cô được nghỉ trước khi quay bộ phim khác.
Điện thoại báo tin nhắn đến là từ chị Trần.
“Ngọc Nhi, ngày kia em phải vào đoàn làm phim rồi, kịch bản đã xem ổn chưa?”
Bối Ngọc Nhi nhìn tin nhắn, ảo não nghĩ, “Đúng rồi, sắp vào đoàn làm phim rồi…Còn phải quay một tháng, phân cảnh của mình đã kết thúc, khoảng thời gian đều khó gặp được Phong Nam… Tại sao trong lòng mình lại cảm thấy trống rỗng thế này…”
Bối Ngọc Nhi hoàn toàn không biết, trái tim cô bắt đầu đã bị hình bóng Đỗ Phong Nam từng chút từng chút một chiếm hữu rồi.
Cô nằm dài ra, lẩm bẩm, “Đỗ Phong Nam sao còn chưa về nữa, hay là gửi tin nhằn cho anh ấy xem?”
Nghĩ rồi lại thôi, Bối Ngọc Nhi tự mắng mình không có tiền đồ, “Không được, muốn gửi tin nhắn, cũng là anh ấy phải gửi cho mình.”
Đúng lúc điện thoại lại vang lên tin nhắn, Bối Ngọc Nhi vui mừng, “Là của Đỗ Phong Nam sao?”
Ai biết cô vừa nhìn vào dòng tin nhắn, mặt liền đen, thì ra chỉ là tin thông báo thời tiết, thật ra không đâu vào đâu…
Cô tức vu vơ mà mắng, “Phi, Đỗ Phong Nam anh khốn kiếp, còn không quan tâm tôi bằng nhà mạng.”
Tiếng mở cửa vang lên sau đó, “Lạch cạch.”
Bối Ngọc Nhi bật dậy, đi ra cửa lớn, nghĩ, “Vừa nhắc anh ta, anh ta liền về rồi.”
Cánh cửa mở ra, quả nhiên là Đỗ Phong Nam, trên tay anh mang một túi lớn đựng rau thịt cá, tay kia xách theo cả bánh ngọt, rõ là vừa đi siêu thị về.
“Ngọc Nhi, tôi về rồi.” Đỗ Phong Nam bước vào nhà tươi cười, nhưng vừa thấy cái bản mặt trù ụ của Bối Ngọc Nhi, anh liền khó hiểu, tiến đến gần, “Hửm, sao thế, thấy tôi về, em liền không vui?”
Bối Ngọc Nhi dẩu môi, hai tay khoăn trước ngực, quay mặt không thèm nhìn anh, giọng cô cao lên: “Có gì mà vui, lần sau anh mà còn về muộn, anh đừng hòng vào nhà…”
Ai ngờ lời vừa nói hết, cái bụng đói của cô bất an lên tiếng biểu tình dữ dội, “Ọc…ọc…”
“Chậc…” Bối Ngọc Nhi xấu hổ, hận không thể chui xuống đất.
Đỗ Phong Nam bật cười, “Em đói rồi?” Anh đưa túi xách đựng bánh ngọt cho cô, “Vừa hay tôi mới mua bánh kem cho em, em ăn lót dạ trước đi, đợi lát nữa, tôi vào bếp nấu cơm cho em…”
Bối Ngọc Nhi kinh ngạc, rồi lại kinh hỷ, mặt không tin nói: “Gì chứ, anh đường đường là một ông chủ lớn, còn biết làm cơm nữa hả?”
Đỗ Phong Nam cười nhẹ nhàng, bàn tay thon dài bất giác đưa lên mơn trớn gò má đang hồng vì xấu hổ của Bối Ngọc Nhi, giọng anh rất ôn nhu, “Tôi vốn không biết, nhưng vì em, tôi có thể học.”
Bối Ngọc Nhi xấu hổ vội vàng lui ra, “Đừng có thả thính, làm không ngon, tôi xử lý anh…” Cô mắng vội vàng lại quay mặt đi, mặt nóng lên, trong lòng mắng Đỗ Phong Nam vạn lần, “Sao tên đó lại nói những lời không biết xấu hổ thế chứ, đúng là không biết thẹn.”
Mặt dày!
“Được được được, em là nhất…nghe em, nghe em.” Đỗ Phong Nam vừa phì cười vừa đi vào bếp, cô gái nhỏ này càng ngày càng đặc biệt thú vị.
Vào trong bếp, anh chuẩn bị nấu bữa cơm cho Bối Ngọc Nhi, cho rau củ vào rửa, bàn tay thon dài cầm trái cà chua, khuôn mặt Đỗ Phong Nam bỗng trầm xuống, nụ cười cũng không hiện lên, anh nghĩ tới chuyện kia lại không vui, “Qua hôm nay, mình phải đi Bj, mà Ngọc Nhi cũng phải vào đoàn làm phim quay bộ phim mới, bọn mình có lẽ phải mất một thời gian dài không gặp mặt, mình nhớ cô ấy thì biết làm thế nào đây…”
Nghĩ vậy, trái tim của Đỗ Phong Nam bỗng thấy nhói nhói, anh không biết bản thân thật ra cũng từng ngày đã thích cô gái ngây thơ hồn nhiên mang tên Bối Ngọc Nhi kia rồi…