Ảnh Hậu Tỉ Phú Của Chàng Tổng

Chương 19: Nhập Vai Quá Sâu



Văn Phòng CEO.

Trần Thẩm là người đại diện cho Bối Ngọc Nhi cô lúc này đang ngồi đối diện với Đỗ Phong Nam để bàn về các dự án mới của Bối Ngọc Nhi sau chương trình Hot TV vừa rồi.

Trần Thẩm nói, “Tháng này, fan Weibo của Ngọc Nhi tăng đến 1 triệu người, còn 10 lần lên tìm kiếm hot. Trong đó có 5 lần liên quan đến chương trình vừa rồi, 5 lần còn lại được phân phối từ chương trình theo đặc điểm cá nhân của cô ấy.”

Đỗ Phong Nam nhìn màn hình máy tính, quả nhiên như Trần Thẩm nói, Fan lớn chủ yếu có ba ấn tượng lớn đối với tiểu Ngọc Nhi của họ.

Sức quyến rũ của phụ nữ trẻ tuổi.

Kỹ năng diễn xuất tốt, quý cô thời thượng.

Là nhân vật có ưu điểm trong giới thượng lưu, nhan sắc lại không thể chê vào đâu được…

Trên trang mạng tràn ngập các poster ảnh của Bối Ngọc Nhi, theo đó còn là hàng loạt lời khen từ các fan hâm mộ.

Trần Thẩm nói tiếp, "Dựa vào các lời bình kia, tôi cảm thấy có thể lợi dụng các từ khóa trong tương lai, mượn lực đánh lực.

Đỗ Phong Nam nhận một tập tài liệu từ tay Trần Thẩm xem xét một lát mới hỏi, “Vậy còn chuyện kết nối thương nghiệp thì sao?”

Trần Thẩm nghiêm túc giải thích: “Chuyện này, trừ mấy phần kịch bản tôi đưa cho ngài đang đọc, còn có nhãn hiệu trang sức xa xỉ và các hiệu mĩ phẩm thời trang từ trung cấp đến cao cấp, tất cả đều muốn mời Ngọc Nhi làm người đại diện phát ngôn.”

Đỗ Phong Nam nghe xong, lập tức phản bác, ""Không được, mấy cái đó đều không phải kịch bản tốt gì. Kịch bản đó nên từ chối, còn quảng cáo và người đại diện phát ngôn thì có thể nhận."

Trần Thẩm lại nói: “Chất lượng kịch bản tuy không tốt, nhưng giá cả bọn họ đưa ra rất mê người, Đỗ tổng, chúng ta thật sự không suy xét chút nào sao?”

Đỗ Phong Nam lại cười nói: “Đừng chỉ nhìn vào lợi ích trước mắt, thật ra, giá trị và tiềm lực của Ngọc Nhi còn cao hơn rất nhiều.”

Nghe xong Trần Thẩm cũng không thể phản bác. Chỉ đành vâng một tiếng, sau đó lui ra ngoài rồi đóng cửa lại.

Ra ngoài, Trần Thẩm ôm ngực thở phào, nói thật mỗi lần đối diện với Đỗ Phong Nam này, thái độ của anh rất ôn hòa, nhưng không hiểu sao, Trần Thẩm luôn cảm thấy rất áp lực, tuy thái độ kia không lạnh lùng, nhưng lại cho người đối diện khiến bản thân cảm thấy hoảng sợ, con người này hoàn toàn không giống bề ngoài của anh ta, rất thâm sâu khó lường.

Mà một điều nữa, xem ra Đỗ Phong Nam đối với Ngọc Nhi nhà cô rất đặc biệt, Bối Ngọc Nhi không hổ danh là người đầu tiên được Đỗ tổng thừa nhận thân phận, trên các phương diện sự nghiệp của Ngọc Nhi, anh ta quản lý rất chặt.

Trần Thẩm nghĩ mà có chút tủi thân, lẩm nhẩm, so với mình Đỗ tổng càng giống người đại diện của con bé hơn…

Bên trong phòng, sau khi Trần Thẩm rời đi, Đỗ Phong Nam day mi tâm thở dài, tự nói lẩm bẩm một mình có chút phiền não.

“Ngọc Nhi là một viên ngọc sáng giá để điêu khắc, nếu được bồi dưỡng tốt, vượt quả cả Cố Tuệ Minh chỉ là vấn đề thời gian. Nhưng bản thân em muốn thế nào đây?”

“Bối Ngọc Nhi, em vào làng giải trí này là để chơi đùa hay là…”

Đỗ Phong Nam cứ vậy suy tư đến ngẩn người, bên ngoài mưa bắt đầu từng hột trút xuống.

Cùng lúc đó,

Tại phim trường. Bối Ngọc Nhi đang ngồi đọc một kịch bản mới do Trần Thẩm đưa cho cô ngày hôm qua. Càng đọc cô lại càng cảm thấy cái kịch bản này chẳng khác gì mấy vở kịch kinh điển máu chó.

Cái gì mà lời thoại đọc thôi cũng thấy nó sến súa cỡ nào.

Tỷ như, “Anh đừng có nghĩ có tiền thì ghê gớm lắm, tôi ở bên ai cũng không ở bên Mộ Duật Hải anh đâu.”

Rồi lại có câu của nam chính: “Người phụ nữ như cô sao lại dễ dàng như vậy.”

Mới được hai câu như vậy liền bị cưỡng hôn, cái thể loại kịch bản gì đây chứ?

Bối Ngọc Nhi trong lòng nghiến răng, chỉ lần này thôi nhé Trần Thẩm, chị đừng có mà để tôi diễn mấy cái loại kịch bản thế này nữa."

Cô nhìn lời thoại một chốc, đưa tay lên chống cằm, nghĩ: “Lời thoại gì mà kì quá…chậc! Thế này làm sao mà quay?”

Bối Ngọc Nhi à Bối Ngọc Nhi mau liên tưởng mau liên tưởng xem trong cuộc sống có cái gì để thay thế được không?

Tự nhiên trong một khoảnh khắc cô nhớ đến Đỗ Phong Nam, lời thoại kia cô bất giác áp dụng lên luôn người anh.

Đúng lúc đạo diễn bắt đầu quay cảnh có lời thoại kia.

Bối Ngọc Nhi trong lúc nhập vai nữ chính liền nhớ đến Đỗ Phong Nam, liền diễn rất nhập tâm, cô coi nam chính kia là Đỗ Phong Nam.

“Anh nghĩ mình là ai, đừng nghĩ anh có tiền thì ghê gớm, tôi ở nên ai cũng không muốn ở bên Mộ Duật Hải anh.”

Nam chính kia cũng vì thân thái bắt mắt chuyên nghiệp của Bối Ngọc Nhi mà diễn rất ăn ý.

“Ha, em muốn đi, đâu có dễ dàng như vậy, tôi cho em đi sao?”

Sau đó một thanh âm hô lên, “Cắt!”

Đạo diễn rất thích thú bởi vì cảnh này chỉ diễn một lần liền xong. Anh ta tiến đến chỗ Bối Ngọc Nhi niềm nở cùng khen ngợi, “Ngọc Nhi, kỹ năng diễn xuất tốt lắm, sau khi cô theo Đỗ tổng, kỹ năng diễn xuất tiến bộ không ít.”

Tự nhiên nghe đạo diễn nhắc đến Đỗ Phong Nam, Bối Ngọc Nhi bất giác có chút đỏ mặt, vội nói: “Cảm ơn đạo diễn đã khen.”

Thật là, lúc nãy khi diễn, cô vậy mà nghĩ nam chính kia là anh mới ghê chứ, diễn sâu quá rồi, không nghĩ đến Đỗ Phong Nam lại ảnh hưởng đến tâm trạng của cô như vậy. Nhưng kể ra thì Đỗ Phong Nam kia cũng có ích đó chứ.

Đạo diễn lại nói, “Ngọc Nhi, mấy ngày nay quay phim cấp bách, làm lỡ thời gian bồi dưỡng tình cảm của hai người tuổi trẻ các cô, tôi rất xin lỗi, thế này đi, tối nay cho cô nghỉ, để sum họp với Đỗ tổng. Thế nhé, tôi đi trước đây.”

Dứt lời đạo diễn cười đầy thâm ý sau đó liền rời đi.

Bối Ngọc Nhi khó hiểu nhìn đạo diễn kia rời đi, trong lòng lại nghĩ nghĩ, “Hứ, nếu không phải là Đỗ Phong Nam chủ động, mình còn lâu tiến trước.”

Đoạn cô móc điện thoại từ trong túi xách ra, nghịch loạn, sau đó lại định cất đi. Ai biết được lúc tay rụt khỏi màn hình cảm ứng lại bấm nhầm vào số của Đỗ Phong Nam gọi đi. Cô cả kinh, “Chết chết, sao lại gọi qua rồi, cái tay chết tiệt tự nhiên nhấn nhầm rồi.”

Nhưng lỡ gọi rồi, cô đành phi lao đâm theo lao, đưa máy lên tai để nghe, nhưng mà tiếng cô nghe được lại là của chị tổng đài, báo rằng số điện thoại quý khách gọi đến hiện đang bận…

Bối Ngọc Nhi bất giác có chút hoang mang, Đỗ Phong Nam vậy mà máy bận, anh ta đang gọi điện cho ai sao?"

Tự nhiên trong lòng trùng xuống, cô mang theo túi xách một đường lái xe đến chỗ làm việc của Đỗ Phong Nam, trong lòng cảm thấy có cái gì sắp xảy ra.

Lúc này trong văn phòng của Đỗ Phong Nam, anh đang nghe một cuộc điện thoại từ một số lạ. Anh lịch sự hỏi, ""Cô là…?"

"Tôi là Diệp Linh…là Diệp Linh.’’ giọng nữ bên kia nghe có chút run run nhưng lại rất ngọt.

“Diệp Linh?” Đỗ Phong Nam kinh ngạc, “Sao cô lại gọi cho tôi, cô không phải…”

Người bên kia xem ra rất yếu ớt, cô ta nói: “Nói ra thì dài lắm, bây giờ tôi đang ở dưới lầu công ty anh, anh có thể xuống tìm tôi không?”

Giọng nói của Diệp Linh chợt yếu ớt mang theo đầy mong chờ, “Xin anh đó Phong Nam…Tôi rất nhớ anh.”

Đỗ Phong Nam thoáng cau mày, nhưng vẫn cho người kia một cơ hội, anh đáp ngắn gọn, “Được.”

Kết quả chưa đầy mười phút, nhân viên bên ngoài thông báo: “Đỗ tổng, một người tên Diệp Linh đang chờ ngài ngòai cửa.”

Đỗ Phong Nam mắt không rời khỏi hình ảnh Bối Ngọc Nhi trên màn hình laptop, nhàn nhạt đáp, ""Để cô ta vào đi."

Cửa cạch một tiếng mở ra.

Trước mặt Đỗ Phong Nam là một cô gái có đôi chân thon dài, làn da trắng nõn, mặc bộ body màu đỏ đô, cực gợi cảm, cô ta thanh thoát cất giọng, ""Phong Nam, chúng ta đã lâu không gặp rồi."