Sau vụ việc xảy ra, gần hai tuần trôi qua, tin tức về Bạch Ngôn Hạo, thiếu soái chỉ huy không quân X đã mất tích, khả năng sống còn là rất ít. Mặc dù tin tức nổi lên như cồn, nhưng Thẩm Ngải Yến quyết định tin tưởng Bạch Ngôn Hạo một lần nữa, rằng anh nhất định sẽ bình yên trở về bên cô. Dù mọi người ai cũng nói anh đã chết.
Xuất viện, cô lao đầu vào công việc, một bên cho người tìm kiếm tung tích của Bạch Ngôn Hạo, một bên chuẩn bị linh kiện cho đơn hàng đã bị hỏng của Thanh Đằng trước kia. Cô càng trở nên trầm tĩnh hơn, không khuấy động đến bất kỳ một người nào, ngay cả Thẩm Chấn Hào cha cô cũng không gặp được cô.
Đối với cô lúc này, cô chỉ có niềm tin duy nhất là Bạch Ngôn Hạo nhất định sẽ trở về. Anh nhất định còn sống, chỉ là chưa thể trở về gặp cô mà thôi. Sau khi đến sở cảnh sát để gặp Mạnh Kiên, cô trở về công ty.
“Cô cuối cùng cũng về rồi. Ký tên vào đây là xong rồi.”
Viên Cảnh Chí cầm văn kiện trong tay đưa cho Thẩm Ngải Yến, trên đó là những bản vẽ chi tiết hơn về đơn hàng lần trước, còn chưa có kịp giao, bị hỏng hóc, lần này cho điều chỉnh và sản xuất lại.
“Ừ, tôi biết rồi.” Thẩm Ngải Yến mệt mỏi ngồi xuống tựa vào ghế lớn, trên trán cô lấm tấm mồ hôi. Rõ ràng là rất mệt mỏi, thuận tiện lấy cây bút máy ký tên cô lên văn kiện kia. Cũng không nói thêm gì.
“Ngải Yến, tôi muốn cô cho tôi nghỉ phép một tuần.” Viên Cảnh Chí nói.
“Anh định dùng nghỉ phép cho chuyện gì?” Thẩm Ngải Yến ngước mắt nhìn Viên Cảnh Chí, “À, tôi biết rồi, chắc lần này có thể là có đối tượng rồi?”
Viên Cảnh Chí có chút đỏ mặt, “À…Ừ, tôi dự định dẫn tiểu Đào về nhà tôi, sau đó chúng tôi về Quan Hạ, nhà của cô ấy.”
"Ồ, " Thẩm Ngải Yến cười, “Vậy anh cứ nghỉ rồi điện thoại cho tôi cũng được mà, cần gì phải trực tiếp hỏi tôi chứ?”
“Tôi…” Viên Cảnh Chí trầm mặc, chuyện của Bạch Ngôn Hạo, anh chẳng biết nên khuyên Thẩm Ngải Yến thế nào, bọn họ cũng đã dò tìm tung tích của anh ta suốt hai tuần qua, nhưng đều là số không, một chút tin tức cũng không có.
“Ngải Yến, anh Bạch liệu có thể đã…” Viên Cảnh Chí khó lòng mà nói ra từ còn lại kia.
Thẩm Ngải Yến cắt ngang, “Không đâu, anh ấy sẽ không chết, anh ấy đã hứa với tôi mà. Chúng tôi sẽ kết hôn.” Cô nói rồi xua tay, “Tôi cho anh nghỉ phép, anh trở về đi, tôi muốn ở một mình.”
Viên Cảnh Chí dù có bận tâm, muốn khuyên can, cũng đành nén lại, chỉ có thể rời đi.
Còn lại một mình tại văn phòng rộng lớn, Thẩm Ngải Yến đứng dậy đi tới cửa sổ, nhìn ra bầu trời bên ngoài, bên ngoài trời rất trong và xanh, nhưng trong tim cô lúc này lại như mây đen giông bão.
Bởi vì anh không có ở đây, không bên cô khi cô muốn chia sẻ niềm vui của họ, rằng kết quả tình yêu của họ đã có. Thẩm Ngải Yến đưa tay vô thức vuốt ve cái bụng còn bằng phẳng, thai nhi hơn một tháng rồi, nó đến với anh và cô khi hai người lại một lần chia xa.
Cô chỉ muốn chia sẻ chuyện vui này với người đầu tiên chính là anh, nhưng lúc này anh không có ở đây, Hạo à, anh còn sống hay là…
Nước mắt khẽ chảy xuống, Thẩm Ngải Yến đưa tay lên gạt đi nước mắt thật nhanh, cô tự nhủ phải mạnh mẽ lên, phải kiên định chờ anh trở về, anh nhất định sẽ trở về…
…
Nói đến Bạch Ngôn Hạo, khi đó thời điểm anh nhảy xuống sườn núi, cả thân thể lăn theo triền dốc, cũng còn may vì là sa mạc, anh lại khá thông thuộc địa hình ở sa mạc này, nên ngoài trầy xước, chỉ bị trật khớp chân, còn lại không hề hấn gì, chỉ là sau khi ngất đi, mở mắt ra, anh phát hiện bản thân vậy mà được người dân du mục cứu đưa về nhà họ, tại một thảo nguyên xa lạ.
Mười năm lăn lộn trên chiến trường, cuối cùng bản thân lại một lần nữa bị đưa đến một nơi xa lạ, không biết địa điểm, không rõ những người kia là địch hay là bạn, chỉ biết họ đã cứu anh trong lúc anh nguy khốn nhất.
Mười năm, có lẽ anh cũng nên buông xuống mọi thứ.
Ở trên thảo nguyên rộng lớn này gần hai tuần, chân anh cũng đã phần nào lành lại, nơi này thật sự rất yên bình, nếu có thể, chẳng cần phải suy nghĩ đến cái gì gọi là trách nhiệm, không cần lo lắng vi phạm kỷ luật rồi phải chịu phạt, không cần phải tỏ ra chất phác, không cần lo lắng ánh mắt của bất cứ ai nhìn chằm chằm vào anh.
Nhưng nếu ở đây thì Ngải Yến của anh phải làm sao? Anh mất tích hai tuần, bọn họ có tìm anh không? Ngải Yến có khỏe không? Bao nhiêu nghi vấn dồn lên trong đầu Bạch Ngôn Hạo, gió trên thảo nguyên thổi mát rượi, phóng tầm mắt ra xa, thôn xóm nhỏ của tốp người du mục thấp thoáng, tiếng trẻ con gọi nhau, còn có cả tiếng người du mục gọi xua bầy gia súc của bọn họ.
Ở đây thật tốt, có lẽ anh trở về, ổn định tất cả, rồi đem Ngải Yến đến đây ẩn cư, thay vì ở ngoài cái xã hội kia bị tiền tài vật chất ăn mòn, thì cùng nhau thong thả mà sống cùng trời cùng gió, cùng thảo nguyên thoải mái đến cuối đời, như vậy cũng rất tốt…
Bạch Ngôn Hạo, khẽ thở ra một hơi, trong lòng nhủ thầm, Ngải Yến, nhất định phải chờ anh trở về…