…
Lại nói đến Bạch Ngôn Hạo, sau khi cùng Mạnh Kiên theo dõi xe của Mạc Văn Kỳ, lúc này anh nhận được cuộc gọi từ Thiên Tuân chính là người bạn thân kia của anh, người mà anh đã nhờ anh ta giúp anh tìm kiếm Thẩm Ngải Yến.
Khác với lần trước Bạch Ngôn Hạo gọi điện cho anh ta, thái độ của Thiên Tuân lần này lại có vẻ rất khác so với lúc đó.
Bạch Ngôn Hạo hai mắt vẫn chăm chú lái xe theo chiếc xe của Mạc Văn Kỳ phía trước, trên tai điện thoại vừa được kết nối.
“Là cậu à, Thiên Tuân, đã có tin tức của Ngải Yến nhà tôi chưa?” Bạch Ngôn Hạo hỏi, thanh âm có chút lo lắng.
Bên kia do dự một hồi mới hỏi ngược lại:
“Hạo, cậu làm bạn với tôi cũng đã 10 năm, cậu có từng nghĩ, tôi và cậu thật sự rất thân không?”
Bạch Ngôn Hạo nghe Thiên Tuân hỏi câu kia, anh hơi khó hiểu, đối với Thiên Tuân, anh hiểu biết anh ta khá rõ, anh ta vốn không quá thích phụ nữ, ngược lại đối với phái nam, lại có phần để tâm hơn. Nhưng điều đó lại chẳng có liên quan gì đến Bạch Ngôn Hạo anh cả, anh vẫn chỉ xem Thiên Tuân kia là một người bạn bình thường không hơn không kém.
“Tôi và cậu chẳng phải là bạn thân sao, trước giờ vẫn luôn là vậy mà, chẳng phải sao?” Bạch Ngôn Hạo hỏi ngược lại.
Lại là bạn thân thôi sao?
Rốt cuộc Thiên Tuân cũng không do dự, qua điện thoại, giọng của anh ta có chút không đành, “Hạo, nếu như…tôi nói là nếu như có lúc nào đó mà cậu buộc phải chọn lựa một trong hai thứ là tình yêu và tình bạn, cậu sẽ lựa chọn tình yêu hay tình bạn?”
Bạch Ngôn Hạo có chút không kiên nhẫn, rốt cuộc thì Thiên Tuân kia đang nghĩ cái gì mà lại hỏi vấn đề ngớ ngẩn kia, giữa anh và anh ta rất lâu rồi cũng không liên lạc, chỉ là anh ta từng nói, nếu có chuyện cần giúp đỡ thì gọi cho anh ta mà thôi, vì sao lúc này lại hỏi một câu thật sự vô nghĩa như vậy, cái mà Bạch Ngôn Hạo anh muốn biết bây giờ chính là tin tức của Ngải Yến, người con gái anh yêu mà thôi.
Những chuyện khác với anh mà nói, chỉ là vô nghĩa.
“Thiên Tuân, chuyện tôi nhờ cậu, nếu như cậu không tìm được Ngải Yến, vậy thì tôi sẽ tự tìm cô ấy, thật khó cho cậu rồi.” Bạch Ngôn Hạo như suy nghĩ gì đó, mới nói tiếp, “Thật ra, tôi biết cậu nghĩ gì, nhưng xin lỗi, tôi khó khăn lắm mới tìm lại được Ngải Yến, tôi không muốn mất cô ấy thêm lần nữa, tôi nhất định phải tìm bằng được cô ấy, vì vậy nếu cậu không muốn giúp, tôi cũng không trách cậu.”
“Tại sao? Cô ta đã từng đối xử với cậu thế nào, nhà họ Thẩm đã từng làm cậu phải khốn khổ, cậu phải chịu bao nhiêu là rắc rối chỉ vì yêu cô ta, cậu thật sự không buông bỏ được sao?” Thiên Tuân bên kia hỏi đến vặn vẹo, anh ta thật sự không cam tâm, năm đó, Bạch Ngôn Hạo vì Thẩm Ngải Yến mà suy sụp tới mức nào, cô ta như sao chổi vậy, không có lần nào là không mang xui xẻo đến cho Bạch Ngôn Hạo, người mà anh ta đã để ý từ rất lâu. Với anh ta, Bạch Ngôn Hạo không chỉ là bạn, mà còn hơn cả tình bạn.
Thẩm Ngải Yến kia là cái thá gì chớ?
Đến lúc này, Bạch Ngôn Hạo thật sự hết kiên nhẫn, anh không có nhiều thời gian để nói chuyện vô nghĩa với tên kia, giọng anh trầm đi, “Thiên Tuân, tôi chẳng biết cậu nghĩ gì mà hỏi tôi loại chuyện đó, hiện tại tôi rất gấp, cậu giúp tôi được thì giúp, không giúp được thì cũng không cần nữa, tôi tự tìm Ngải Yến, cúp đây.”
“Khoan đã, Bạch Ngôn Hạo, cậu thật sự muốn cứu cô ta đến vậy sao? Cô ta đáng sao?” Thanh âm của Thiên Tuân vội vàng, mang theo chút oán hận.
“Đáng, rất đáng, bởi vì cô ấy là quan trọng nhất đối với tôi, và bởi vì kiếp này, Bạch Ngôn Hạo tôi chỉ có mỗi cô ấy mà thôi.” Dứt lời Bạch Ngôn Hạo dập máy. Chẳng cần biết bên kia giờ phút này Thiên Tuân đứng trước cổng lớn khu đô thị Nam Sơn có bao nhiêu là tức giận và căm phẫn.
Bạch Ngôn Hạo, cậu sẽ phải hối hận vì lựa chọn sai lầm của cậu. Anh ta siết chặt điện thoại trong tay, đôi mắt như muốn gϊếŧ người khi nhìn về phía khu đất bên trong công trường bỏ hoang, nơi Thẩm Ngải Yến và mười mấy cô gái khác đang bị nhốt tại đó.
Còn bên này, kết thúc cuộc gọi với Thiên Tuân rồi, Bạch Ngôn Hạo gia tăng tốc độ đuổi kịp xe của Mạc Văn Kỳ. Nghĩ đến cuộc nói chuyện vừa rồi, anh thật sự thấy bực mình vì Thiên Tuân. Trước giờ anh ta chưa bao giờ như vậy, nhưng ngay lúc này tại sao lại hỏi vấn đề kia, tại sao lại muốn anh đừng tìm Ngải Yến nữa, anh ta ghét Ngải Yến của anh sao?
Mà khoan đã, Bạch Ngôn Hạo như nghĩ ra điều gì, có lẽ nào Ngải Yến mất tích có liên quan đến Thiên Tuân? Không đâu, Bạch Ngôn Hạo vô thức lắc đầu.
Mạnh Kiên bên ghế phó lái nhìn thấy biểu cảm của Bạch Ngôn Hạo, liền lo lắng hỏi: “A Hạo, cậu không việc gì chứ?”
“À, không có gì đâu.” Bạch Ngôn Hạo khẽ giật mình trấn tĩnh lại, anh không muốn Mạnh Kiên biết chuyện anh làm bạn với Thiên Tuân, một gã đại ca giang hồ.
“Không sao thì tốt, chúng ta bám theo sát vào, gần vào khu đô thị Nam Sơn rồi, đường sẽ vắng, nên coi chừng mất dấu xe của Mạc Văn Kỳ đó.” Mạnh Kiên nhắc nhờ, lại quay đi quan sát thật kỹ hai bên đường.
Bạch Ngôn Hạo ừ một tiếng, lại gia tăng thêm tốc độ, trong lòng anh lúc này thật rối rắm, đan xen sợ hai, chưa bao giờ anh bị loại cam xúc lo sợ kiểu như vậy chi phối, anh không dám tin vào suy đoán lần này của mình, nếu thật sự Thiên Tuân hợp tác cùng Mạc Văn Kỳ làm ra vụ việc kia, nếu như bạn thân của anh cùng lão già kia muốn dồn người yêu của anh vào chỗ chết, vậy thì chuyện này không còn đơn giản chỉ là ân oán cá nhân nữa. Mà Ngải Yến, cô vợ của anh sẽ lại tăng thêm một phần nguy hiểm, tính mạng khó toàn…