…
Cuối Tháng.
Ngày mà lô hàng đầu tiên bên Thanh Đằng được đưa đến quân doanh của Bạch Ngôn Hạo, Thẩm Ngải Yến đích thân kiểm tra mấy lần, rồi mới để nhân viên đóng thùng chuyển đi.
Sau đó, cô còn đích thân đi theo đội vận chuyển, lần này đi chung với cô có Viên Cảnh Chí và Tiểu Đào. Chuyến vận chuyển phải mất một đoạn đường đi trên đường cao tốc, bên trong hai mươi chiếc xe lùng loại 10 tấn, tất cả đều là các thiết bị máy móc phục vụ cho ngành quân sự. Lần này đội di chuyển đi theo Thẩm Ngải Yến còn có khá nhiều nhân viên bảo vệ.
Xe của Thẩm Ngải Yến đi đầu, cô ngồi ở ghế sau, chỉ duy nhất một mình cô, tài xế lái xe là nhân viên của công ty. Đoàn xe đi được một nửa thời gian thì sự cố xảy ra.
Phía trước bỗng nhiên bị dừng lại.
“Thẩm tổng, có hai chiếc xe trong đoàn tự nhiên hư động cơ, không thể chạy tiếp.” Một tài xế đến báo cáo qua cửa kính xe của Thẩm Ngải Yến.
Thẩm Ngải Yến vội vàng xuống xe, mà phía sau Viên Cảnh Chí và Tiểu Đào cũng vừa xuống xe đi tới.
“Thẩm tổng, có chuyện gì rồi, sao đột nhiên lại dừng lại.” Viên Cảnh Chí và Tiểu Đào cùng không hẹn mà hỏi.
“Phía trước hai chiếc xe chở hàng của chúng ta đột nhiên bị hỏng động cơ, chúng ta phải dừng lại.” Thẩm Ngải Yến đáp, sau đó cô cùng Viên Cảnh Chí và Tiểu Đào đi về phía trước cùng nhân viên tài xế kiểm tra một lượt.
Viên Cảnh Chí nói: “Sáng nay, xuất phát còn bình thường, chúng ta kiểm tra kỹ hết rồi, sao đột nhiên lại hỏng động cơ xe.” Tiểu Đào cũng nói xen vào, “Thẩm tổng, liệu lại có ai giở trò không?”
“Không có khả năng.” Thẩm Ngải Yến cắt ngang. Cô khẳng định như vậy vì cô không nghĩ có kẻ nào dám ra tay với việc làm ăn của cô, trừ phi…
Ba người còn đang xem xét thì phía sau có mấy tài xế đột nhiên hét to, “Cháy! Cháy rồi! Xe chở nhiên liệu cháy rồi!”
Viên Cảnh Chí cả kinh hét lên: “Hỏng rồi!” Ba người còn chưa kịp chạy tới xem thì lại thấy mấy tài xế trên xe khác lao vội khỏi cửa xe, “Mọi người mau chạy đi, xe nhiên liệu muốn phát nổ rồi.”
Bỗng chốc trên đoạn đường cao tốc trở nên hỗn loạn, mấy tài xế nháo nhào chạy tìm chỗ nấp, nhưng đoạn đường này thì làm gì có chỗ nấp, ba người Thẩm Ngải Yến, Viên Cảnh Chí và Tiểu Đào còn chưa kịp lùi lại, thì nghe một tiếng nổ lớn cách họ chưa đến 50 mét, uỳnh một tiếng, thùng xe chở nhiên liệu phía cuối quả nhiên nổ tung.
Viên Cảnh Chí bất giác nắm tay Tiểu Đào kéo đi, "Mọi người mau tìm chỗ nấp đi!’
Đám nhân viên bảo vệ lo chạy thoát thân, ai lại không biết, nhưng thiết bị trên xe nếu bị bắt lửa thì rất dễ cháy, đặc biệt là xe chở thuốc nổ. Mà Thẩm Ngải Yến vì hỗn loạn nên khó mà tìm được phương hướng, chiếc xe chở nhiên liệu quá gần, nên rất nhanh lửa bén sang các xe khác, bên trong những xe khác chứa hoàn toàn máy móc thiết bị, nếu thật sự bị cháy hoặc nổ hết, vậy thì nguy.
Lại một tiếng uỳnh nữa chấn động, Thẩm Ngải Yến không kịp lấy ra điện thoại, cô chỉ có cách lùi lại phía sau, tài xế đi cùng cô là nhân viên bảo vệ đỡ cô, “Cô chủ, mau chạy xa chỗ này, bằng không thì không kịp.”
Thẩm Ngải Yến siết chặt nắm tay, khốn kiếp, nhất định có kẻ giở trò, cô chạy ra xa, dặn dò nhân viên kia, “Mau gọi cho đội cứu hỏa, gọi cả cảnh sát.”
Vụ nổ bất ngờ xảy ra, khói lửa mù mịt, mọi người phát hiện kịp nên chỉ có thể tránh đi, còn bảo vệ được lô hàng là chuyện không thể nào, đám người nhốn nháo, lúc này chẳng còn phân biệt được đâu là chủ đâu là nhân viên, ai cũng chỉ mong chạy thoát thân, không ai nghĩ sự cố xảy ra bất ngờ, cũng không ai đoán được đây là có người động tay động chân từ trước.
Thẩm Ngải Yến suy nghĩ đến rất nhiều khả năng, nhưng lại không tìm được sai sót chỗ nào, rốt cuộc thì cô đã bỏ qua khâu nào, cô còn đang nghĩ thì phía sau, trong đám khói lửa mù mịt xuất hiện bốn người mặc đồ đen bịt mặt, Thẩm Ngải Yến còn chưa kịp quay lại thì hai mắt cô bỗng tối sầm, cô chỉ mơ hồ nhận thấy sau đầu rất đau, như có một vật cứng quật vào, sau đó thì không còn biết gì nữa.
Không gian hỗn loạn, không ai biết Thẩm Ngải Yến bị mang lên một chiếc ô tô màu đen đi mất.
…
Chưa đầy nửa giờ đồng hồ thì cảnh sát cứu hỏa và cơ động đến, đám lửa nhanh chóng được dập tắt. Đám nhân viên lúc này mới hoàn hồn trấn tĩnh, Viên Cảnh Chí cùng Tiểu Đào mới nhớ đến Thẩm Ngải Yến, không biết sếp nhà mình có an toàn hay không? Viên Cảnh Chí khi nãy cũng không biết vì sao lại nắm tay Tiểu Đào, mà không nắm tay Thẩm Ngải Yến, có lẽ từ sâu trong tim anh đã buông bỏ được đoạn tình cảm kia rồi chăng?
“Viên phó tổng, anh có thấy cô chủ nhà tôi đâu không? Tôi mới gọi điện thoại xong liền không thấy cô chủ tôi đâu cả?” Một tài xế chạy đến chỗ Viên Cảnh Chí và Tiểu Đào nói, người tài xế này chính là nhân viên bảo vệ đi cùng Thẩm Ngải Yến, ban nãy anh ta nghe theo phân phó của cô chủ nhà mình tìm chỗ an toàn rồi điện thoại cho cứu hỏa, nhưng là sau khi gọi xong, quay lại thì cô chủ nhà mình không biết đã đi đâu mất.
Viên Cảnh Chí giật mình nhìn Tiểu Đào, cô cũng nhìn anh, mọi người hoảng hốt tỏa ra đi tìm. Nhưng hiện tại đã không thể tìm thấy Thẩm Ngải Yến nữa, bởi vì cô đã bị mang đi từ lúc nào…
Sự cố xảy ra trên đoạn đường cao tốc này chỉ là nhỏ, mà mục đích chủ yếu là bắt cóc Thẩm Ngải Yến là chính…