…
Viên Cảnh Chí sau một tuần xử lý việc nhà rốt cuộc cũng trở lại công ty. Anh hôm nay cùng với Thẩm Ngải Yến uống trà buổi trưa.
Thẩm Ngải Yến vừa bước vào quán đã thấy Viên Cảnh Chí đang ngồi chờ cô ở góc ngay gần cửa sổ.
“Tình hình mẹ anh thế nào rồi, vẫn tốt chứ?” Thẩm Ngải Yến ngồi xuống trước mặt Viên Cảnh Chí hỏi thăm.
Viên Cảnh Chí qua mấy ngày vừa rồi có vẻ như rất mệt mỏi, người gầy đi một vòng. Anh kể chuyện mấy ngày qua cho cô nghe, “Cũng ổn hơn rồi, chỉ có điều bà ấy muốn tôi cưới con dâu gấp, nhưng mà tôi chưa có đối tượng, hôm trở về tôi nói dối bà ấy sẽ dẫn con dâu về, bà ấy có vẻ mừng lắm, bệnh tình vì vậy cũng khá hơn một chút.”
Thẩm Ngải Yến gật gật đầu, “Vậy giờ anh định thế nào? Định lừa bà ấy sao?”
Viên Cảnh Chí cố nặn ra một nụ cười yếu ớt, “Hôm qua bà ấy vẫn luôn nhắc, bà ấy thật sự muốn gặp mặt con dâu.”
“Vậy anh sao lại không kiếm một cô đi, với tài năng và công việc của anh hiện giờ, kiếm một nàng dâu, cũng không khó.” Thẩm Ngải Yến nói.
Viên Cảnh Chí lặng yên nhìn Thẩm Ngải Yến, nhìn hai gò má xinh đẹp trắng hồng mang theo hơi hướng trưởng thành của cô, nghĩ tới những ngày hai người cùng làm việc chung mấy năm nay. Nhìn công ty từ một quy mô nhỏ hiện tại đã có thành tựu rất to lớn, mà anh là một người đàn ông đã xắp bước qua tuổi 30 vẫn còn mang kiếp Fa, không khỏi phiền lòng. Ba nhiêu năm nay, anh vốn là niềm tự hào của mẹ anh, bây giờ ngược lại để bà bận tâm lo lắng.
Trong tim anh rõ ràng thích một người từ rất lâu, nhưng mà người kia từ đầu đến cuối cũng chưa có một lần bày tỏ cảm xúc gì với anh cả, thỉnh thoảng có nói đôi ba câu quan tâm nhưng rốt cuộc cũng chỉ là xuất phát từ bạn bè. Cô chỉ xem anh là bạn, không hơn không kém.
“Ngải Yến, tôi nghe nói mấy ngày trước, Lạc Quân Quân có đến văn phòng tìm cô?” Viên Cảnh Chí mở miệng hỏi.
Thẩm Ngải Yến lơ đễnh nhìn ra bên ngoài cửa sổ, đáp: “Ừ, cô ta đến đánh ghen.”
“Hả? Đánh ghen…” Viên Cảnh Chí muốn nói lại thôi.
Đôi mắt to đen của Thẩm Ngải Yến vẫn nhìn ra bên ngoài cửa sổ. Bỗng thấy xe của Bạch Ngôn Hạo đi từ ngoài vào bên trong quán, hơn nữa phía sau còn có Lạc Quân Quân.
Xem ra là thật sự đang hẹn hò.
Bạch Ngôn Hạo đi trước ghé vào một góc bàn bên tay phải anh không thấy Thẩm Ngải Yến và Viên Cảnh Chí ngồi góc cửa sổ bên kia. Nhưng Lạc Quân Quân đi phía sau lại nhìn thấy. Cô ta vừa nhìn thấy Thẩm Ngải Yến, trong đầu liền nổi lên ý xấu.
Vốn là hôm nay Bạch Ngôn Hạo hẹn cô ta đến đây chính là muốn rõ ràng nói chuyện với Lạc Quân Quân một lần cuối cùng, nhưng Lạc Quân Quân rất không cam lòng, vừa hay lại thấy Thẩm Ngải Yến, nên cô ta đương nhiên trước khi rõ ràng với Bạch Ngôn Hạo, cũng phải khiến Bạch Ngôn Hạo hiểu lầm Thẩm Ngải Yến một lần, mà cũng khiến Thẩm Ngải Yến chết tâm, vậy mới công bằng với cô ta.
Nghĩ vậy, Lạc Quân Quân vừa ngồi xuống đã cố gắng nở nụ cười thân thiện nhất, cười ngọt ngào với Bạch Ngôn Hạo, “Anh Bạch, dù sao cũng gặp nhau rồi, hay là ăn cơm xong hẵng nói chuyện nhé.”
Bạch Ngôn Hạo lộ vẻ bất đắc dĩ, “Xin lỗi, tôi không có nhiều thời gian, tôi còn có việc ở quân đội, chúng ta nói chuyện nhanh đi.”
“Ài, dù sao cũng coi như bạn bè, anh nỡ để một cô gái như tôi phải anh một mình sao?” Cô ta cố ý nói to, khiến Thẩm Ngải Yến và Viên Cảnh Chí bên này cùng không hẹn mà nhìn sang. Thấy phản ứng của Lạc Quân Quân khác thường, đôi mắt cô ta rõ ràng đối diện với anh, nhưng hình như lại có vẻ đang nhìn về phía sau lưng anh, Bạch Ngôn Hạo bất giác quay lại phía sau, quả nhiên nhìn thấy Thẩm Ngải Yến và Viên Cảnh Chí cũng đang nhìn.
Thẩm Ngải Yến hơi nhếch khóe miệng lên, như có như không sau đó dời ánh mắt đi, cười nói chuyện với Viên Cảnh Chí.
Lúc này Viên Cảnh Chí mới hỏi Thẩm Ngải Yến, “Lạc Quân Quân đi chung với bạn trai cô ta à, người kia không phải là Bạch thiếu soái sao?”
Thẩm Ngải Yến lạnh lùng gật đầu, “Ừ.”
Bạch Ngôn Hạo lúc này mới biết ý đồ của Lạc Quân Quân, anh thật sự không thích cách làm của cô gái này, làm như vậy thì có ích gì cho cô ta, anh vốn đâu có thích cô ta, anh nói: “Cô Lạc, như tôi đã nói, chúng ta thử làm bạn với nhau trước, nếu cảm thấy không hợp thì xem như không quen biết, bây giờ tôi cũng nói thẳng, tôi thấy cô không hợp làm bạn gái tôi.”
Lạc Quân Quân siết chặt túi xách bên dưới, ban nãy nhìn thái độ của Thẩm Ngải Yến bên kia, cô ta biết mình thất bại rồi. Bởi vì Thẩm Ngải Yến không có đau lòng, mà Bạch Ngôn Hạo lại cũng chẳng có ý gì khi thấy Thẩm Ngải Yến, lẽ nào cô ta nhìn sai. Cô ta cười gượng nói với Bạch Ngôn Hạo: “Anh Bạch, nếu không làm người yêu, chúng ta vẫn có thể làm bạn bè chứ?”
Bạch Ngôn Hạo nhìn biểu cảm vô cùng mong đợi của Lạc Quân Quân, anh nói: “Thật xin lỗi, cô Lạc, trong khái niệm của tôi, tôi không thích người khác giới làm bạn bè, nếu có một người khác phái muốn bước vào đời tôi, thì người đó sẽ là vợ tôi, là người con gái mà tôi để ý và yêu quý, chiều chuộng suốt cuộc đời, còn lại tuyệt không có thứ tình cảm bạn bè khác phái.”
“Anh…anh thật sự không có chút cảm giác nào với tôi sao, tôi có gì thua Thẩm Ngải Yến?” Lạc Quân Quân cố chấp nói, hai mắt ửng đỏ.
“Không liên quan đến cô ấy.” Bạch Ngôn Hạo đứng dậy, lời lẽ quyết tuyệt, “Lạc Quân Quân, tôi nói rõ với cô, cho dù không có Thẩm Ngải Yến, thì tôi và cô là chuyện không thể nào, chúng ta chỉ là người dưng thôi. Mong cô hiểu, đừng liên lạc với tôi nữa.”
Dứt lời, Bạch Ngôn Hạo đứng dậy, đi thẳng, không quay đầu lại. Cái gì mà yêu đương một người mới sẽ quên đi người cũ, đúng là điên rồ. Anh không thấy quên đi được Thẩm Ngải Yến mà còn nhớ cô hơn, nhất là vì chuyện này mà cô bị tổn thương, vậy anh thà cô đơn cả đời.
Sau khi Bạch Ngôn Hạo đi rồi, Thẩm Ngải Yến nhìn theo bóng lưng anh, có chút khó hiểu, cuộc nói chuyện của anh và Lạc Quân Quân cô không nghe thấy, nhưng cô mơ hồ có thể biết là hai người kia không thành. Nhưng nhìn anh như vậy, tâm cô cũng lộn xộn phức tạp, chẳng biết là vui hay buồn.
…
Buổi tối trở lại đơn vị, Bạch Ngôn Hạo lao vào công việc, quên đi tình cảnh hôm nay khi ở quán trà thấy được Thẩm Ngải Yến và Viên Cảnh Chí. Anh liền phiền muộn, cô quả nhiên là không để ý đến anh nữa…
Khó chịu vô cùng.
Bỏ qua phiền chán, anh lại tiếp tục công việc đến gần một giờ khuya, cầm điện thoại di động lên nhìn một cái, lại một ngày nữa trôi qua, năm cũ sắp hết. Bạch Ngôn Hạo tiện tay châm một điếu thuốc, đã lâu rồi anh không bị mất ngủ thế này, không biết là đã qua cơn buồn ngủ hay là tâm trạng quá nặng nề, không thể ngủ nổi, chỉ có thể ngồi hít khói thuốc ưu tư.
Nằm lên giường, hai mắt trong trong không sao nhắm lại được, tinh thần không hề thoải mái chút nào, điện thoại chợt vang lên trong đêm khuya làm anh giật mình. Theo thói quen, Bạch Ngôn Hạo xoay người xuống giường, tưởng có nhiệm vụ khẩn cấp, kết quả nhìn đến người gọi tới là Thẩm Ngải Yến.
Trong tim tự nhiên nhảy lên, không biết nên nhận hay không, hồi lâu anh vẫn là nhận điện thoại. Bên kia đầu dây, thanh âm của Thẩm Ngải Yến có chút âm ấm, “Bạch Ngôn Hạo, mười năm qua, anh có từng nhớ em không?”
Bạch Ngôn Hạo bàn tay còn lại bất giác siết thành quyền, trong lòng nhói lên, có lẽ bóng đêm quá yên tĩnh, yên tĩnh đến mức làm cho anh không dám nói trái với lòng mình, hai mắt bỗng chốc ươn ướt, anh nghẹn ngào, “Có, anh đã từng rất nhớ em.”
Hồi lâu không có tiếng đáp lại, nhưng vọng lại là tiếng tút tút tắt máy, Bạch Ngôn Hạo lặng lẽ đặt điện thoại xuống, trong lòng lẩm bẩm, “Tiểu Yến, em gọi cho anh chỉ để có đáp án em muốn sao, em biết không, anh vốn rất nhớ em, ngày nào anh cũng nhớ em…”
Bóng đêm vẫn như vậy trôi qua từng giờ, làm vết sẹo trái tim của Bạch Ngôn Hạo vốn chưa lành hiện tại lại không ngừng rỉ máu lại rỉ máu từng hồi…