Không khí căn phòng thoáng chốc trở nên ái muội, mù mịt mà nóng bừng.
Bạch Ngôn Hạo lúc này mới buông Thẩm Ngải Yến ra. “Sao hả, em ký hay không ký?”
Thẩm Ngải Yến lúc này môi anh đào bị hôn đến không thể đỏ hơn, đôi mắt vậy mà còn vương chút ánh nước, nhớ tới hôm qua đến nhà Bạch Ngôn Hạo, liền gặp được cái tên cấp dưới mua đồ ăn cho anh, cô đánh trống lảng chuyện hợp đồng, không vui nói: “Sao hả, thẹn quá hóa giận à, Bạch Thiếu soái được người ta mua đồ ăn cho, ăn chưa no, giờ lại muốn ăn tôi? Hửm?”
Bạch Ngôn Hạo hừ lạnh không trả lời, anh cũng thừa biết cô gái này hình như ghen thì phải, nhưng ghen thì thế nào đây, anh và cô còn có thể tiếp tục sao, nếu anh còn dây dưa với cô, hẳn sẽ lại mang phiền phức cho cô, nếu không phải vì bất đắc dĩ, anh sẽ lại không vì vậy mà muốn hôn cô.
Anh không muốn cô lại chịu khổ.
Con ngươi thâm thúy của Thẩm Ngải Yến bình tĩnh nhìn đến gò má anh tuấn của Bạch Ngôn Hạo gần trong gang tấc, đường nét khuôn mặt càng khỏe mạnh, trưởng thành tuấn khí, tiêu sái lại trầm ổn. Anh thật sự đã trưởng thành rất nhiều, thật không biết tên đàn ông này đã phải trải qua những gì trong suốt mười năm qua mới khiến anh trở nên như bây giờ.
Thẩm Ngải Yến thật sự rất muốn trở lại mười năm trước, được Bạch Ngôn Hạo ôm trọn trong vòng tay hữu lực, được hưởng trọn những nụ hôn khó cầu của anh. Hơi thở của Thẩm Ngải Yến như sương lượn lờ làm không khí quanh Bạch Ngôn Hạo phút chốc nóng lên, hầu kết anh lên xuống, anh vội vã đứng dậy, thật sự đối mặt với cô, người con gái luôn chiếm vị trí cao nhất trong lòng anh từ trước đến giờ, anh sẽ không kiềm chế được, nhưng lúc này anh buộc bản thân phải tỉnh táo.
“Tôi đi đây, chuyện hợp đồng, em ký thì ký, không ký cũng không cần thiết nữa.” Bạch Ngôn Hạo nhấc chân rời đi.
Thẩm Ngải Yến đương nhiên không cho anh đi, người vì cô đã đến tận đây, cô há có thể để anh đi, cô ôm chặt anh từ phía sau, “Hạo. Anh đừng đi, tôi mời anh ăn cơm.”
“Không cần.” Bạch Ngôn Hạo quyết tuyệt, “Cũng không phải kinh doanh gì, không cần thiết phải rõ ràng.”
“Chỉ muốn mời anh ăn cơm thôi.” Thẩm Ngải Yến cố chấp không buông, “Anh đừng có vô tình như vậy.”
Bạch Ngôn Hạo khổ sở, nhưng lại trấn định, “Nhưng tôi còn có việc phải…”
“Anh thật sự không muốn đến thăm chỗ ở của em chút sao?” Thẩm Ngải Yến cắt ngang lời cự tuyệt của Bạch Ngôn Hạo.
Bạch Ngôn Hạo khổ sở. “Đến làm gì, quan trọng lắm sao?”
Thẩm Ngãi Yến yếu ớt nói: “Không quan trọng thì có gì khác biệt, em chỉ muốn anh tới một chút.”
Trong lòng Bạch Ngôn Hạo không khỏi chua xót, “Được, nhưng chỉ lần này này thôi.”
Hai con người cố chấp, hai người cùng yêu nhau đến tột cùng là vì cái gì đã chia xa mười năm rồi, vậy mà tự trong lòng họ lại không hiểu cả hai vẫn cứ dây dưa không rõ ràng kể từ lúc gặp lại sau đó.
Căn nhà của Thẩm Ngải Yến ở phía đông thành phố. Hơn một trăm mét vuông, so với những căn hộ khác ở đây thì có vẻ nhỏ, nhưng với tính cách của Thẩm Ngải Yến thì Bạch Ngôn Hạo nghĩ đây hẳn đã là tốt nhất rồi, vì cô gái này chưa bao giờ coi trọng tiền tài cũng như gia thế.
Bên trong nhà bài trí cũng không xa hoa, rất đơn giản, chỉ có một phòng ngủ, một phòng bếp, thêm một phòng khách, phía góc trống lại bày thêm mấy cái máy tập thể thao, Thẩm Ngải Yến dẫn Bạch Ngôn Hạo đi thăm quan một vòng. Bạch Ngôn Hạo cũng giống như một người khách tự nhiên mà tham quan, anh lầm bầm: ""Thẩm tổng ở một mình cũng không tệ nha."
Không nghe được bất kỳ tiếng đáp lại nào, Bạch Ngôn Hạo quay đầu, đã phát hiện trống không. Thẩm Ngải Yến không biết từ lúc nào đã mất dạng.
Cũng không mấy quan tâm, anh đi quanh căn nhà xem xét một vòng, thấy máy laptop của Thẩm Ngải Yến đang mở, anh thoáng nhìn qua, vậy mà mắt lại thấy được trên màn hình Laptop là hình của chính anh và cô chụp vào mười năm trước. Bạch Ngôn Hạo chợt sửng sốt một chút, trong tim giống như bị vật nhọn rạch qua, đau đớn không thốt nên lời.
Lúc này, Thẩm Ngải Yến đã ở trong phòng bếp làm cơm. Đã lâu rồi cô mới có tâm trạng mà làm đồ ăn như thế này. Bạch Ngôn Hạo tự nhiên cũng đi tới gian bếp, anh đứng tựa ở cửa, châm một điếu thuốc mà đưa lên miệng, vừa rít thuốc vừa yên tĩnh nhìn Thẩm Ngải Yến bận rộn.
Nhìn cô gái xinh đẹp động tác thuần thục làm đồ ăn, tim của Bạch Ngôn Hạo đau xót không biết có cảm giác gì. Người con gái này vẫn là cái bộ dáng kia, có lạnh lùng, có ôn nhu, lại tinh tế từ sâu bên trong, thỉnh thoảng cô gian trá nguy hiểm nhe nanh như con mèo nhỏ, đôi khi lại hiền thục rộng lượng bao dung. Đối với Bạch Ngôn Hạo mà nói, Thẩm Ngải Yến không bao giờ cho người ngoài sắc mặt tốt, nhưng lại quan tâm lo lắng và yêu thương người mà cô yêu từng chút một. Một người phụ nữ như vậy, sự nghiệp có, lại yêu thương chồng giỏi việc nước đảm đang việc nhà là mẫu phụ nữ lý tưởng cho không biết bao nhiêu đấng mày râu.
Mà cô cũng từng hoàn toàn thuộc về anh.
Thẩm Ngải Yến vẫn không có nhìn đến Bạch Ngôn Hạo, cô vẫn làm việc của cô. Một tay đem nguyên liệu đồ ăn cho vào chảo, tiếng va chạm của kim loại từ dụng cụ nấu ăn, động tác của cô vô cùng thuần thục. Bạch Ngôn Hạo nhìn cô, trong lòng lại không ngừng mà tán thưởng.
Anh nói thong thả rít một hơi thuốc rồi nhả khói, chậm rãi nói: “Lần trước nhân viên ở công ty em đến thảo luận với tôi, cô ta nói rất nhiều về em, nói em tài giỏi, nữ doanh nhân thành đạt, tài hoa lại có chút phóng khoáng, bản thân là nữ mà cũng hâm mộ em không ít.”
“Vậy anh thấy tôi mà không động tâm sao?” Thẩm Ngải Yến nhìn không nhìn Bạch Ngôn Hạo chỉ thành thật mà hỏi.
Bạch Ngôn Hạo trầm mặc. Anh nghĩ, động tâm với em thì được gì chứ, chúng ta có kết quả sao?
Trên bàn ăn đã bày được mấy món, lúc này trong tay Thẩm Ngải Yến lại có thêm hai dĩa đồ ăn khác, màu sắc vô cùng tinh tế, tài nghệ nấu nướng của cô tuyệt không phải hư danh.
Bạch Ngôn Hạo nhìn đồ ăn trên bàn, trong mắt có vài tia xúc động hiện lên không rõ, đang muốn mở lời mà tán thưởng Thẩm Ngải Yến lại nghe cô nói.
“Bữa cơm này coi như tôi mời anh trên danh nghĩa hợp tác, không có ý khác.”
Bạch Ngôn Hạo cũng không lấy làm buồn bã, hợp tác, cũng đúng, giữa anh và cô ngoài hợp tác ra thì còn có thể là cái gì?
Hai người ngồi ăn cơm, Bạch Ngôn Hạo không nghĩ mười năm rồi mà Thẩm Ngải Yến vẫn không quên khẩu vị của anh. Nhìn trên bàn toàn thứ anh thích ăn trước kia, trong lòng lại chua xót, cô là cố tình hay chỉ là vô ý mà chà muối lên vết thương của anh cơ chứ?
Một bữa ăn cuối cùng cũng xong, vì là khách nên Bạch Ngôn Hạo cũng không khách khí, đồ ăn trên bàn bị ăn hào phóng mà quét sạch, quá nhiều tâm trạng và cảm xúc lúc này ở trong tâm trí, anh chỉ cảm thấy đồ ăn rất ngon, đã lâu rồi anh mới ăn ngon đến vậy.
Ăn xong, Thẩm Ngải Yến nói Bạch Ngôn Hạo ở phòng khách chờ cô, còn mình thì đi rửa bát, mười lăm phút sau trở lại, Bạch Ngôn Hạo vậy mà đã ngủ mất. Bộ dạng có chút mệt mỏi.
Thẩm Ngải Yến nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh Bạch Ngôn Hạo, nhìn ngắm người cô yêu, bỗng nhiên cô cảm thấy cả hai người như trở lại mười năm trước, cái gì cũng chưa phải nghĩ, chỉ yên ổn yêu nhau ở bên nhau chăm sóc cho đối phương tự nhiên, không khúc mắc, không so đo như hiện giờ. Chẳng qua bây giờ họ là đóng kịch, là giả bộ không nhìn nhận đối phương mà thôi.
Nhẹ kéo bàn tay của Bạch Ngôn Hạo áp lên má mình, Thẩm Ngải Yến trong lòng thấy nhói, lòng bàn tay của anh vậy mà không còn nhẵn như trước kia nữa, năm đầu ngón tay chai sần, lòng bàn tay cũng cứng ngắc, này rốt cuộc là chịu bao nhiêu khổ…
Mười năm, Bạch Ngôn Hạo của cô dường như đã thay đổi rất nhiều, không còn là chàng sinh viên tay trói gà không chặt năm đó, những vết sẹo trên tay anh thật sự chẳng thể so với vết thương sau lưng cô, nhưng lại làm cho cô tự mà suy tư rất nhiều.
Tiếng chuông điện thoại trong túi quần Bạch Ngôn Hạo phá vỡ không gian yên tĩnh. Anh ngồi bật dậy, mà Thẩm Ngải Yến cũng đứng lên từ lúc nào, tay cũng lau đi nước mắt, trấn tĩnh nhìn anh, “Là từ đơn vị gọi đến sao?”
“Ừ, tôi về đây, cảm ơn em nấu bữa tối cho tôi.” Bạch Ngôn Hạo vừa nói, tay cũng nhanh chóng đi tất đi giày, mà tay còn lại sau kết thúc cuộc gọi cũng nhanh chóng cho điện thoại vào túi, nhanh chóng đi tới cửa. Anh chỉ kịp nói lời tạm biệt với Thẩm Ngải Yến, sau đó bóng dáng cũng mất hút.
Thẩm Ngải Yến nhìn theo khoảng không mà lòng tự thấy trống rỗng, trước đây Bạch Ngôn Hạo nói sao cũng không có nhanh nhẹn đến vậy, mỗi sáng ngủ dậy luôn là cô gọi anh. Vậy mà bây giờ anh như cái máy cài chế độ tự động…
Thở dài, cô nghĩ, Hạo à, rốt cuộc mười năm qua, anh vì cái gì, là ai ép anh phải thay đổi đến bậc này…