"Con nít con nôi biết gì mà nói, chưa ai nói với em là đừng hỏi những chuyện không nên hỏi hả." Tần Hoan không hề muốn nói chuyện với cô ấy về vấn đề này, cô cố tỏ ra hung dữ để thể hiện một chút uy nghiêm của bậc làm anh làm chị đi trước.
Nhưng Tần Hoan sai rồi, chiêu ra oai này không hề có ích đối với loại da mặt dày như Tần Dao, cô ấy một chút cũng không sợ, lại còn ra vẻ ngượng ngùng, tiến lại hỏi thêm: "Chị, chị phản ứng như này thì chắc là bị em nói trúng tim đen rồi chứ gì?"
Tần Hoan nghiến răng nghiến lợi nuốt cơn giận, cô thật sự không muốn đáp lại con bé nhiều chuyện này, nhưng nếu không ngăn chặn triệt để, Tần Dao chắc chắn sẽ đi khắp nơi loan tin giống như loa phường, như vậy sẽ ảnh hưởng không tốt đến Tưởng Phóng, cũng gián tiếp gây ảnh hưởng xấu tới cô.
Cô muốn nói nhưng rồi lại thôi, nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng cũng đành đỏ mặt mà nói một câu: "Anh, anh ấy không phải không được, em đừng có mà nói bậy."
Tần Dao đang trong độ tuổi phát triển, sự tò mò về quan hệ tìиɧ ɖu͙© nam nữ là điều không thể tránh khỏi, mà cô ấy khó khăn lắm mới có được cơ hội để nói chuyện với người từng trải, trực tiếp bám dính bên cạnh Tần Hoan để hỏi chuyện.
"Vậy là… rất được hả?" Không đợi cô trả lời, Tần Dao lại gặng hỏi thêm: "Cụ thể thì anh rể trụ được bao lâu vậy? Nếu anh ấy tốt như vậy, sức làm cũng lâu, chị sẽ không bị đau quá đấy chứ?"
Những vấn đề này Tần Hoan một câu cũng không trả lời được, cô ngại quá hóa giận, quay ra đe dọa Tần Dao: "Nếu em còn nói thêm lời nào nữa, chị sẽ ném em ra ngoài đường, không quan tâm đến sống chết của em nữa đâu đấy."
Mặt của Tần Dao có dày đến mức nào thì cô ấy cũng biết mấy ngày này mình vẫn phải dựa vào chị để sống, nụ cười trên gương mặt lập tức tắt ngúm, làm một cử chỉ im lặng ở trên miệng, không dám chọc giận Tần Hoan nữa.
Tần Hoan đóng cửa phòng, cô sờ má của mình, không nhìn cũng biết hiện tại đang vừa đỏ vừa nóng, nếu còn ở trong đó thêm một giây thì chắc chắn sẽ bị lộ là cô đang xấu hổ.
Cô thấy Tưởng Phóng đang mang giày ở huyền quan, hình như anh chuẩn bị đi làm.
Vẫn ổn, vẫn ổn, Tần Hoan cố gắng an ủi chính mình, chắc là anh ấy vẫn chưa nghe thấy gì.
Thật sự là Tưởng Phóng không nên nghe những lời đó, nếu anh nghe thấy, cô chắc chắn sẽ tự đào hố chôn mình vì quá xấu hổ.
Tưởng Phóng vừa định mở lời nói rằng tối nay sẽ không về ăn cơm, để cô không mất công nấu, nhưng chưa kịp để anh mở lời thì Tần Hoan đã giả vờ không thấy anh, trực tiếp đi thẳng về phía ban công, nếu không phải do hai bên má còn nhuốm sắc hồng ngại ngùng thì anh còn tưởng cô đang tức giận.
Được thôi, nể tình vừa nãy Tần Hoan bảo vệ sĩ diện tôn nghiêm nam giới của anh, hôm nay anh không so đo với cô.
Tưởng Phóng ra khỏi cửa, có hơi lơ mơ vì sáng sớm đã bị tiếng reo điện thoại làm cho tỉnh, căn bản là không được ngủ ngon giấc.