Tần Dao vừa tới trước cửa đã thấy cảnh hai người bọn họ dựa sát vào nhau, đầu gần như sáp vào làm một, không biết đang thì thào điều gì.
Chị ấy hình như tỉnh dậy rồi, nhưng lại rất yên tĩnh, không hề phát cáu hay nổi giận như trong tưởng tượng của Tần Dao.
Anh rể rốt cuộc là làm thế nào mà có thể khiến chị ấy tĩnh lặng như vậy, Tần Dao càng nghĩ càng không nhịn được tò mò, hai chân vô thức tiến lên trước vài bước để nghe ngóng.
Cái gì Tần Dao cũng không nghe được, cô chỉ thấy cảnh Tưởng Phóng dịu dàng đứng đó dỗ dành Tần Hoan: "Ngoan nào, dậy thôi." Tưởng Phóng từ trên cao nhìn xuống, nhẹ giọng nói: "Tần Dao đến rồi."
Mặt Tần Hoan thật sự rất nhỏ, gương mặt trắng nõn gần như bị bàn tay anh che khuất đi, chỉ để lộ đôi mắt trong veo đang vụt qua vài tia hoang mang hoảng hốt.
Khoảnh khắc lòng bàn tay chạm vào đôi môi vừa mềm mại vừa ấm áp của cô, Tưởng Phóng bất chợt mất tập trung.
Tần Hoan nhìn thoáng qua cái bóng ở trước cửa phòng, mất một lúc mới có thể hiệu chuyện gì đang xảy ra.
Thấy Tần Hoan có vẻ đã tỉnh táo, Tưởng Phóng lập tức buông tay ra, thuận tiện xoa đầu cô.
Hành động này do anh tự ý thêm vào.
Tóc của Tần Hoan sau khi tỉnh ngủ vốn đã rối rồi, bây giờ lại bị anh xoa xoa, cả đầu đều xù lên giống một cái tổ chim nhỏ, thế nhưng cô không hề tức giận, vẫn nhẹ nhàng trả lời anh: "Tôi biết rồi…"
Tần Dao đứng ở ngoài cửa nhìn đến há mồm trợn mắt, anh rể cô chỉ cần nói vài ba câu là giải quyết xong quả bom nổ chậm này rồi sao? Với tính tình của chị họ cô, chị ấy thật sự ngoan ngoãn như vậy à?
Kể từ lúc đó, Tưởng Phóng trong mắt Tần Dao càng trở nên tỏa sáng và vĩ đại hơn.
Tần Hoan thay quần áo xong thì đi ra ngoài, cả người đều là mùi gỗ thoang thoảng giống trong phòng ngủ, cô ngủ không ngon giấc, đầu óc ù ù cạc cạc giống như bị rỉ sét không thể hoạt động được, mãi tới lúc ngồi trên ghế sô pha uống một hơi cạn ly nước, cô mới có thể từ từ nghe hiểu những gì Tần Dao đang nói.
Tần Dao ngồi bên cạnh cô, từ trên xuống dưới đều bày ra vẻ đáng thương, đến mức Tần Hoan còn nghĩ, nếu Tần Dao có đuôi, chắc chắn cô ấy sẽ vẫy vẫy đuôi để lấy lòng mình: "Chị, chị để em ở lại đây vài ngày đi, em bây giờ hoàn toàn trắng tay, không còn nơi nào để đi nữa rồi. Nếu như ở nhà có gọi điện đến tìm em, chị cứ nói là em không có ở đây."
"Em lại làm sai chuyện gì rồi hả?"
Tần Dao thở một hơi dài thườn thượt: "Em có thể làm gì chứ, em chỉ là phạm vào cái tội mà đa số người con gái nào cũng sẽ phạm phải thôi."
Tần Hoan đặt ly nước xuống bàn: "Nói tiếng người."
"Hôm trước, vào kỳ nghỉ Quốc Khánh, em trốn sang tỉnh bên cạnh để chơi với bạn trai hai ngày, kết quả là bị mẹ em tóm được." Tần Hoan vò đầu bứt tai, đau khổ nói với cô một câu: "Mẹ không cho em yêu đương, bắt em phải chia tay."