Thống Đốc Muốn Cưới Tôi

Chương 2: Rước dâu

Có ai nghe nhắc cái tên Lãnh Phong Sở lại không sợ?

Cái kẻ nhẫn tâm tới mức đã đặt khẩu súng ở trước mặt cha mình, mà nói:

“Hoặc là hôm nay ông bắn chết tôi hoặc là chấp nhận hưu sinh dưỡng sức, về Hoài An an hưởng tuổi già, tùy ông lựa chọn!”

Lãnh Thế uất ức nhìn con trai trưởng, Lãnh Phong Sở - cái kẻ này mang tâm tư lạnh lẽo như vậy đấy! Hắn, một là có tất cả còn không thì sẽ chết tại Lãnh gia, chôn vùi thân xác đi theo mẹ hắn!

Nhưng cái kịch hay mà người ở lục tỉnh Giang Bắc truyền tụng về Lãnh Phong Sở, đâu phải chỉ có việc ép cha nhường quyền, bởi còn nằm ở chỗ này: khi Lãnh Thế tức giận cầm lấy súng định bắn chết đứa con trai bất hiếu thì mới phát hiện… trong súng không hề có đạn!

Những quân lính chứng kiến màn kịch cha con chút nữa tàn sát nhau ngày hôm đó đã kể lại rằng: Lãnh Phong Sở nhếch mép cười độc địa, đôi mắt phượng dài mang tia nhìn băng giá còn hơn tuyết rơi ngoài trời, đẩy nhẹ họng súng mà Lãnh Thế đang kề trên thái dương con trai ra, buông một câu:

“Ông vẫn là nên về Hoài An nghỉ dưỡng đi, những gì của ông cứ giao lại cho tôi!”

Hiểu chứ? Lãnh Phong Sở chẳng ngu dại mà chết, hắn đưa ra cây súng không có đạn chính là thử lòng Lãnh Thế thôi, xem trong tim ông liệu có bao nhiêu tình thương dành cho đứa con trai này? Và cuối cùng người cha ấy đã lựa chọn…

Lãnh Phong Sở dứt tình phụ tử với Lãnh Thế, bước lên vị trí quyền lực, vươn tay thâu tóm lục tỉnh (6 tỉnh) ở vùng đất Giang Bắc nơi con sông Dương Tử, trở thành Thống đốc uy danh lừng lẫy!

Loạn thế tạo anh hùng, Lãnh Phong Sở, kẻ không tin thần cũng không tin quỷ, chẳng biết có thể “một đời tốt đẹp” hay không, nhưng năm 30 tuổi, với những thứ đạt được đã đủ tạo nên giai thoại cho hắn rồi…

---------------------------------

Quan Kỳ Âm dĩ nhiên đã nghe về Lãnh Phong Sở, cũng hiểu rõ kẻ vô thần vô quỷ như hắn đáng sợ thế nào, dù vậy vẫn hạ quyết tâm thực hiện một kế hoạch táo bạo!

Đúng như lão Phư nói, ngày lành tháng tốt, Lãnh gia đem sính lễ đến Quan gia rước dâu.

Xe ô tô quân sự trang hoàng hoa cưới đỏ rực, chở Quan Kỳ Âm, ở phía sau cả một dàn xe quân đội lũ lượt bám theo hộ tống, qua khắp các con phố lớn tại Tô Châu này, hệt như muốn thông báo Thống đốc Lãnh Phong Sở cưới Quan Kỳ Âm làm vợ rồi!

Phô trương vậy là bởi vì Lãnh Phong Sở tiếp nhận tư tưởng Tây Âu, không thích bái đường lạy phụ mẫu (tính ra trưởng bối hai nhà đều không có), cũng không tổ chức đám cưới cho người người tới dự rình rang, chính thế mới để xe đưa Quan Kỳ Âm tới khắp chỗ lớn nhỏ, đưa tin báo hỷ đàng hoàng. Dù chẳng làm lễ cưới bái lạy, nhưng không để cô phải chịu thiệt thòi…

Quan Kỳ Âm xuống xe, ngước nhìn cổng Lãnh gia cao lớn uy quyền, một thoáng mang chút sợ hãi ở trong lòng.

Cô sẽ lấy một người mình không hề yêu, đem theo lòng thù hận, từ giờ trở thành người của Lãnh gia, dù chết hay sống vẫn phải nhớ câu “xuất giá tòng phu”.

Lão Phư cùng dàn hầu gái từ bên trong chạy ra chào đón thiếu phu nhân, Quan Kỳ Âm lưỡng lự vài giây rồi bước qua cánh cổng lớn.

Một bước này của Quan Kỳ Âm mà nói, thực sự rất nặng nề!

Lão Phư nói, Thống đốc vẫn đang trên đường về Tô Châu, họa hoằm lắm là đêm nay sẽ về tới Lãnh gia, vì vậy Quan Kỳ Âm phải chịu khó đợi ngài ấy ở trong phòng.

Phòng tân hôn trang hoàng lộng lẫy, toàn một màu đỏ chói cả mắt, Quan Kỳ Âm mặc chiếc váy trắng tinh khôi đứng tại đây trông thật lạc lõng giữa căn phòng rộng vắng vẻ, sang trọng.

Cô nhìn mọi thứ đều rất xa hoa, lại nghĩ thảo nào ai nấy đều muốn làm dâu Lãnh gia! Cô đã đạt được cái giấc mơ của bao nhiêu thiếu nữ, nhưng trong lòng chỉ là một nỗi buồn thênh thang…

Quan Kỳ Âm chờ đợi trong phòng tân hôn hết cả một ngày, cho tới khi ngoài cửa sổ trời đã nhá nhem tối. Vừa mệt mỏi vừa buồn ngủ, cô bắt đầu khó chịu, thầm trách cái tên Lãnh Phong Sở chưa về tới nhà mà đã qua Quan gia rước dâu.

Đợi thêm chốc nữa, Quan Kỳ Âm chịu hết nổi liền ngồi dựa vào thành giường, tháo giày rồi co hai chân lên, tiếp theo liền thả rèm một bên giường xuống, cứ thế tựa đầu lên hai đầu gối chụm lại mà ngủ. Rèm vải voan trắng mỏng, phủ nhẹ che nửa người cô, che luôn gương mặt đang say giấc.

Nửa đêm, cửa phòng tân hôn mở khẽ, một bóng dáng cao lớn bước vào bên trong. Đèn vẫn sáng, người đó đưa mắt nhìn xung quanh, rất nhanh mới phát hiện tấm rèm bên giường thả xuống, phía sau thấp thoáng dáng người đang ngồi ngủ.

Người đó nhanh chóng bước đến, cũng đúng lúc Quan Kỳ Âm chợt tỉnh. Ánh mắt mơ màng trông thấy đôi giày boot da màu đen thời thượng, đang tiến lại gần mình, cô còn chưa kịp tỉnh táo thì thật bất ngờ, tấm rèm voan được một bàn tay vén lên mau chóng!