- Chàng xem, đây là huyết mai hoa ở trên núi Bạch Vân!
Chỉ mỗi một cây hoa đã khiến hoàng hậu nổi tiếng lạnh lùng trở nên vui mừng đến vậy, làm Trình Liệt có chút khó hiểu lẫn buồn cười. Đúng lúc Liêu công công từ bên ngoài đi vào, cúi người hành lễ xong liền nghe hoàng thượng hỏi về cây huyết mai, mới thưa rằng: Nửa đêm hôm qua, thị vệ đã mang cây huyết mai vào vườn uyển này, để sáng hôm sau hoàng hậu trông thấy sẽ bất ngờ! Trông vẻ hài lòng của Trình Liệt, vị thái giám quất nhẹ cây phất trần rồi hỏi:
- Hồi bẩm hoàng thượng, hôm nay người vẫn sẽ tiếp tục ở lại đây với nương nương hay là sẽ thiết triều ạ?
Nghe xong, Du Ca mới nhớ mấy ngày qua Trình Liệt ở tẩm cung này suốt không rời nửa bước, rõ là hắn muốn sủng hạnh nàng nên mới làm vậy. Tuy ngày đêm được ở cạnh thánh thượng cùng nhau vui vẻ khiến nàng rất thích nhưng cũng không thể cứ như thế mãi, việc triều chính qua một ngày thì có thêm chuyện, chưa kể còn phải nghĩ đến các phi tần khác nơi hậu cung, nên nàng bước đến bên hắn mà rằng:
- Hôm nay hoàng thượng hãy thiết triều, kẻo các đại thần lo lắng.
- Nghỉ ngơi bao ngày đã đủ rồi, cũng nên thiết triều thôi. Nàng cứ ở đây vui vẻ với huyết mai hoa của nàng, tối nay có thể ta sẽ ở ngự thư phòng duyệt tấu chương.
Du Ca mỉm cười gật đầu, tiện tay sửa lại long bào và áo khoác lông cho hoàng thượng rồi hành lễ cung tiễn người. Lúc quay lưng bước ra cổng cung, tự dưng Trình Liệt dừng lại rồi chậm rãi quay người lại nhìn, phản chiếu trong đáy mắt phẳng lặng ấy là khung cảnh Du Ca đứng bên cạnh cây huyết mai với khuôn mặt thanh tao bình yên hơi ngước lên cao, cùng đôi mắt nhắm nghiền, dáng vẻ hạnh phúc mãn nguyện đó bừng sáng trong nắng sớm, như thể làm tan chảy băng tuyết ở ngoài trời kia và cả trong trái tim lạnh lẽo của hắn…
*****
Buổi trưa vào một ngày cuối năm, trên chánh điện diễn ra buổi thiết triều như mọi khi, tuy nhiên không khí bao trùm nơi đây khá nặng nề, từ các thần tử cho đến vị hoàng thượng đang ngồi trên long toạ. Nguyên cũng bởi vấn đề được mang ra bàn luận chính là quân lương! Thời điểm cuối năm nên có rất nhiều chuyện phải giải quyết, một trong số đó quan trọng không kém chính là lương bổng dành cho quân lính. Trình Liệt muốn xoá bỏ một số quy củ để lập ra việc cải cách trong chế độ quân lương, tuy nhiên lại vấp phải sự phản đối từ thượng tướng quân Tần Dực. Vốn là một trong những trụ quốc công thần, lại bao năm chinh chiến lập nhiều công lao, trong tay nắm giữ binh quyền, ông hiển nhiên nắm rõ quân đội Bắc Đại cũng như hiểu tình hình binh sĩ nơi doanh trại thế nào. Đối với những đổi mới từ hoàng thượng, ông thấy chưa thoả đáng nên đưa ra ý kiến là không nên! Việc này khiến Trình Liệt không khỏi khó chịu, thêm việc Tần thượng tướng quân có thế lực trong triều, vì vậy một lượng thần tử ủng hộ ông cùng đứng ra phản đối.
Để kết thúc sự im lặng không điểm dừng này, Tần Dực đành chắp tay đồng thời hướng mắt nhìn lên vị hoàng đế đang mang vẻ trầm mặc ngồi trên ngai vị, thưa:
- Hồi bẩm hoàng thượng, thần xin người xem xét lại những gì thần đã nêu ra. Quân lương từ trước đến nay không hề là bài toán dễ dàng! Thần mong người noi theo các tiên đế trước, nếu không lòng quân ắt loạn dẫn đến hậu quả khôn lường!
Thượng tướng quân Tần Dực không phải loại thần tử xàm ngôn thích chống đối, bản thân trung nghĩa trung liệt, đối với thiên tử một lòng một dạ nên thẳng thắn bày tỏ tâm tư của mình để giúp đại cuộc ổn định. Về phần Trình Liệt, cũng không phải dạng quân vương hàm hồ nhu nhược, vì cơ trí nên suy tính kỹ càng, duy có điều chẳng mấy đồng ý những quy củ lập ra trước đó vì vậy muốn cải cách. Với hai kẻ uy quyền cố chấp đều không nhượng bộ, thành ra cục diện triều chính mới lâm vào cảnh nan giải. Chưa kể, Trình Liệt dường như nhận ra thế lực của nhà họ Tần oanh tạc hơn hắn nghĩ, trong lòng bỗng chốc chùng xuống lạnh lẽo. Thêm việc vị thượng tướng quân kia nhắc đến hai chữ “tiên đế” càng khiến hắn tức giận muôn phần, hệt muốn nói kẻ “cướp ngôi” như hắn phải học theo minh quân đời trước!
- Trẫm sẽ suy xét lại chuyện này kỹ càng! Bãi triều!
Trình Liệt mau chóng đứng dậy, mang gương mặt vô cùng băng khí rời khỏi chánh điện khiến Tần Dực thở dài khi nhìn theo bóng dáng vị hoàng thượng trẻ.