- Đâu cần phải vội, ta muốn nàng nằm bên cạnh lâu thêm chút nữa.
- Không được, ta không có thói quen dậy muộn.
Tức thì Trình Liệt cúi mặt xuống gần cốt miết bờ môi lên chiếc gáy nhỏ đang dao động bởi do Du Ca mang biểu hiện phản kháng, tà mị nói rằng:
- Nếu nàng không phục thì ta sẽ lại ân ái đấy.
- Cả đêm qua dằng dặc như vậy mà chàng không mệt sao?
- Ta cường lực dồi dào, có thể tiếp tục ngay bây giờ.
Có ai nghĩ hoàng đế như Trình Liệt lại buông những lời xấu hổ đến thế không? Nhưng giai nhân ở trước mặt thì thẹn thùng đến mặt mày đỏ bừng, lại nghĩ nàng vốn mang vẻ lạnh lùng bao năm ấy thế lúc này cái sự lạnh đó cũng không đủ che lấp biểu hiện bối rối vô cùng kia. Du Ca nhìn hắn chăm chú, khoé mắt thâm sâu kia phản chiếu một ý cười ngang tàng như chứng minh, lời của quân vương đã nói ra thì nhất định sẽ làm! Nàng thì không dẻo dai như hắn, sau cùng đành nhượng bộ nằm im thin thít ở trong chăn, mặc hắn thư thả đem mình ấp vào lòng.
Có một âm thanh nho nhỏ phát ra, bất giác khiến Trình Liệt mở mắt còn Du Ca thì khẽ cắn môi, dẫu có cao ngạo đến mấy cũng muốn vùi mặt vào trong chăn cho xong, bởi vừa nãy bụng nàng đã kêu lên một tiếng đánh động rằng nàng đang đói. Chẳng trách được khi tối qua nàng chưa ăn gì cả. Thấy nàng vẫn nằm im lìm như thể giả vờ không hay biết gì, hắn cười nhẹ sau đó buông tay ra, tự nhiên bảo rằng:
- Trẫm thấy đói bụng, hoàng hậu nàng mau chuẩn bị bữa sáng đi.
Khi không lại xưng “trẫm”, Du Ca nhận ra Trình Liệt có ý mỉa mai mình, nhưng bản thân chẳng muốn so đo tính toán làm gì mà bây giờ phải nhanh chóng thoát khỏi chiếc giường này đã, bị hắn ôm siết cả đêm qua cho đến lúc này khiến thân thể nàng mỏi nhừ cả rồi. Nàng liền ngồi dậy mặc xiêm y, bước ra ngoài rèm châu sa gọi Xuân Nhĩ vào dặn dò mau mau mang bữa sáng lên cho hoàng thượng.
Độ tầm nửa tiếng sau, cung nữ lần lượt mang những đĩa ngọc thực bày biện lên bàn, cùng lúc Du Ca nghe tiếng của Trình Liệt vọng từ trong giường ra ngoài yêu cầu nàng đem thức ăn vào đây. Lòng không khỏi nghĩ thiên tử nghỉ ngơi đúng là có phúc của thiên tử, nàng chậm rãi mang khay vàng đi vào, thấy hắn nửa nằm nửa ngồi ở trên giường đồng thời hướng mắt về phía mình rất nhàn nhã. Nàng đặt thức ăn lên chiếc bàn nhỏ rồi ngồi bên mép giường, cầm lấy đũa ngọc gắp một miếng thịt cừu còn nóng đưa ra trước mặt hoàng thượng. Trình Liệt quan sát biểu hiện thản nhiên trên mặt Du Ca, thiết nghĩ bắt nàng hầu hạ quân vương là thiệt thòi lắm sao, liền há miệng ăn lấy. Chợt nhớ ban nãy bụng nàng kêu đói, nể tình nàng suốt đêm qua hầu hạ ý muốn của phu quân, nên hắn lấy đũa từ tay nàng ra rồi gắp một nắm cơm đưa lên miệng nàng. Du Ca ngần ngừ một thoáng, tiếp theo hé mở cái miệng xinh xắn ra ăn cơm. Được hoàng đế đút ăn thế này, Du hoàng hậu cao phúc nhất thiên hạ rồi, thầm cười trong lòng xong hắn vu vơ hỏi có ngon không?
- Nhờ tấm lòng của hoàng thượng, từng hạt cơm đều rất ngon.
Biết Du Ca châm chọc ý tốt của mình, Trình Liệt nghĩ ra cách đáp trả, mới bảo:
- Với ta, có một loại thức ăn vô cùng thơm ngon, không thể đem đi nấu chín hay xào nướng mà phải dùng lúc còn tươi sống, và được quấn ở trong lụa.
- Thức ăn gì mà không cần nấu chín chứ?
Một tay cầm đũa, tay còn lại nhanh như cắt vòng qua chiếc eo mảnh kéo Du Ca vào trong lòng, cái nhìn mang mười phần trêu đùa, Trình Liệt chẳng hề nể nang cắn vào cái cổ trắng muốt trong khi miệng vẫn kịp nói: “Chính là nàng”. Bất ngờ trước hành động càn quấy đó, thêm phần nghe hắn bảo mình là “loại thức ăn được quấn trong lụa” khiến Du Ca không kìm được liền bật cười. Tiếng cười đáng yêu của giai nhân càng khiến hắn vui thú, thế này thì nhất quyết không buông ra!
Trong khi hoàng thượng cùng hoàng hậu vui đùa, tiếng cười văng vẳng vọng ra bên ngoài thì ở trước cổng Phụng Hoa cung, Liêu công công cúi người hành lễ:
- Hồi bẩm nương nương đến đây có việc gì?
Đứng ngay trước mặt vị thái giám đồng thời mang biểu cảm cực kỳ khó chịu, không ai khác chính là Triệu quý phi. Chẳng là sau cái đêm mở tiệc mừng thắng trận, Trình Liệt không ghé qua Nhàn Ninh cung nữa khiến nàng ta đâm ra nhớ nhung bứt rứt, lại thêm ngày hôm qua biết tin hoàng thượng và hoàng hậu xuất cung du ngoạn, chưa hết còn bắn pháo hoa mừng sinh thần nữ nhân họ Du kia, càng khiến nàng ta thêm tức tối. Dĩ nhiên cả đêm, hắn đã ở lại Phụng Hoa cung này sủng hạnh hoàng hậu, điều ấy là dễ đoán thôi.