Vợ Yêu Sát Thủ Của Lão Đại Hắc Bang

Chương 32: Quá Khứ Của Cô Và Anh

Cô ngồi trước bàn trang điểm, nhìn những vết cào trên cổ đã mờ bớt đi trong gương, cô thở dài một tiếng, lấy ra một hộp thuốc trị sẹo rồi bôi lên.

- Tuyệt đối không bao giờ tự làm tổn thương mình nữa… Bây giờ, nhiệm vụ của em là ở bên cạnh anh… yêu anh… đồng thời phụ anh một tay bảo vệ hoàn hảo thân thể tính mạng này…rõ chưa!

Lời cảnh cáo kiêm mệnh lệnh của anh vào đêm qua bỗng vang lên trong đầu khiến cho cô không kìm được mà bật cười hạnh phúc.

- Đoan Mộc phu nhân à… em đang biến mình thành cô ngốc kìa (Lời nói châm biếm đầy ý cười của ai đó vang lên.)

- Áhh…(Cô bị anh làm cho giật mình, mém chút nữa té khỏi ghế. Phản ứng mạnh dữ.)

Chợt… cô ngẩn ra, chớp chớp mắt nhìn anh…

- Anh… vừa gọi em… là gì?

Anh nhìn cô, thở dài một cái. Cô đang nghĩ cái gì mà cười ngây ngốc đến nỗi anh vào cũng không biết, anh nói gì cũng không hay.

- Tự mà nhớ đi (Anh nhướng mắt kɧıêυ ҡɧí©ɧ cô, rồi chậm rãi đi lại ngồi xuống giường bên cạnh cô. Lấy hộp thuốc từ tay cô, nhẹ nhàng thoa lên cổ, cổ tay và cổ chân của cô.)

- Em tự làm được.

- Ngồi yên…

- Nhưng…

Ôi… Lão đại cao cao tại thượng lạnh lùng vô tình của Hắc đạo lại ngồi thoa thuốc cho cô, người phục anh mà biết được chắc ngất vì kinh ngạc còn kẻ thù của anh thì chắc cười đến rụng răng mất.

- Lần đầu tiên Hàn Thiên anh làm việc này… em không lo mà hân hạnh… còn ở đó ngọ nguậy

-…(Cô chu chu cái miệng.)

Ơ hay… cô nhờ anh làm chắc.

- Trễ rồi… anh mau đi tắm đi… (Cô thấy anh định thoa cổ chân cô thì cô vội từ chối khéo. Anh như vậy là cô mãn nguyện rồi. Để anh thoa thuốc lên chân cho cô, cô không nỡ.)

- Ừ… (Anh cười cười nhìn cô rồi đi vào nhà tắm).

Cô nhìn bóng lưng của anh lòng chợt dâng lên cảm giác ngọt ngào. Buổi tối, nằm trong lòng anh, cô kể anh nghe về tất cả những chuyện trong quá khứ. Cô không muốn và cũng không hề giấu anh điều gì. Cô muốn anh biết về cuộc sống trước đây của cô và chính anh cũng muốn biết.

- Em 6 tuổi đã bị đưa về tổ chức, Vân Di cũng vậy. Tuy hai em không cùng ở một cô nhi viện nhưng lại vào tổ chức cùng một lúc nên đã nhanh chóng thân nhau. Vừa vào tổ chức qua hôm sau là chúng em phải tiến hành huấn luyện, đợt của em có khoảng hai mươi người mười nam mười nữ. Ngày nào chúng em cũng dậy từ lúc 5h sáng, nửa tiếng sau đó thì bắt đầu tập trung. Đầu tiên là chạy bộ rèn luyện sức bền, rồi chạy dưới nước, leo thang,… sau đó luyện sức dẻo… Một năm sau thì bắt đầu học võ và bắn súng… luyện tập nhiều đến nỗi em không còn sức bước ra khỏi khu tập… gục ngã hay ngủ ngay trong phòng tập là chuyện bình thường. (cô buồn bã tạm dừng câu chuyện, tuổi thơ của bọn họ chỉ toàn súng bom, dao kiếm. Hít một hơi, cô kể tiếp)

- Rồi những năm kế tiếp, bọn em được huấn luyện song song giữa nhiều lĩnh vực: khả năng chiến đấu, bắn súng, đánh võ, công nghệ, vũ khí,… rồi đến năm 18 tuổi, sau khi đánh giá toàn diện thì mười người được xếp vào hàng ngũ nhân viên mười người xếp vào đội sát thủ… trong đó có em và vân Di. Rồi chúng em làm nhiệm vụ cho đến khi bọn em hết hợp đồng thì bên đội sát thủ của em chỉ còn lại bốn người sống sót. Em và Vân Di chọn cách rời đi… nhưng lại không hiểu tại sao bọn họ cứ truy sát…

- Rồi… (Anh bỗng lên tiếng. Cô ngước lên nhìn anh, cười rạng rỡ nói)

- Gặp anh…

Anh cũng cười đáp lại cô.

- Vân Di mạnh mẽ hơn em… những lúc không chịu nổi sự huấn luyện em thường trốn vào một góc nào đó rồi khóc… Cô ấy luôn an ủi bảo vệ em… rồi lúc hai đứa làm nhiệm vụ… em thì liều mạng và thiên về hành động nhiều hơn… nên cô ấy lúc nào cũng lo cho cái mạng của em…

- Cô ấy rất quan trọng với em nhỉ?

- Đúng… rất quan trọng…

- Quan trọng nhất?

-Vâ…

Vừa định trả lời " Vâng" nhưng cô nhanh chóng nhận ra có gì đó sai sai, liền ngậm miệng rồi ngẩng lên nhìn anh, thấy vẻ mặt anh có biểu hiện không hài lòng không phải anh ghen với Vân Di đấy chứ? Không thể nào…

- Sao? (Anh nhướng mắt tiếp tục hỏi cô.)

- À… nhưng bây giờ… có thêm một người quan trọng nhất nữa… (Cô cười khì khì ôm lấy anh, vùi mặt vào lòng ngực anh. Cô làm nũng như vậy… thế mà ai kia lại nỡ dập tắt giây phút nũng nịu của cô bằng việc lấy tay đặt lên trán cô rồi đẩy cô ra xa, đem vẻ mặt không hài lòng nhìn cô chằm chằm.)

- Ôi trời… lão đại này không chịu thua bất cứ gì…(cô thầm nghĩ, nhịn không được bật cười rồi nhìn anh, nói)

- Thật ra… anh quan trọng nhất… được chưa?

- Diễn xuất của em quá tệ đấy… (Anh khinh khỉnh nhìn cô.)

Nói là nói vậy chứ ai đó vẫn ôm chặt ai kia vào lòng. Trên mặt ghi thêm hai chữ hài lòng vô cùng rõ ràng.

- Em không muốn hỏi chuyện gì anh sao? (Một lúc sau anh bỗng nhiên mở lời.)

- Anh có muốn kể? (Cô cười cười nhìn anh.)

- Em không muốn nghe?

- Vẫn là không nên kể… (Cô nhướng người hôn lên má anh. Cô đã được nghe kể về anh rất nhiều… từ ai… tất nhiên là lão phu nhân Bạch Nhã huyền thoại chứ ai…)

Và… cái tuổi thơ như tra tấn của anh, cô không muốn nhắc lại thêm nữa. Trong tít tắt, cô không thể ngờ là bị đánh úp, đành vươn tay nhéo anh một cái rồi đón nhận nụ hôn của anh.

- Đáng phạt… (Anh hừ khẽ.)

- Ai bảo có người chơi xấu…

- Còn không biết hối cãi.

- Hihihi… em sai rồi…

Ai đó bắt đầu giở trò nhõng nhẽo. Và ai kia buông cô ra nằm xích qua một bên, lại bày ra con mắt khinh khỉnh nhìn cô.

- Bỏ cái bộ dạng đó của em đi…

-…

- Nhìn không thật tí nào

-…

Cô trề môi, thật ra cô không thuộc dạng “nữ tính tràn trề” nên những hành động nũng nịu nhõng nhẽo không phải sở trường của cô.

- Lão đại…

- Nói… (Anh đã nhắm mắt, chỉ mở miệng đáp lại.)

- Sau này… em còn có thể đi ra ngoài không?

-… (Ai đó giả câm giả điếc.)

- Được không?

-…

- Không thì… anh đi đâu cũng mang em theo đi…

Lúc này anh mới lười biếng nhướng mắt nhìn cô, bị cảnh tượng trước mắt làm cho buồn cười.

Cô ngồi như một con ếch, tay chống xuống giường, mắt chớp chớp làm hiệu ứng mắt cún. À… có thể tưởng tượng ra động vật đột biến ếch lai cún nhở?

- Được không anh?

- Còn phải xem xét…

- Xem xét gì nữa?

-…

- À vâng… phải xem xét… em hiểu…

Ánh mắt anh thật lợi hại, thật tiện dụng… có thể thay miệng nói chuyện… cô tâm đắc rút ra kết luận.

Nhìn người ngủ say bên cạnh, gương mặt của anh lúc ngủ yên không hề suy giảm vẻ đẹp tí nào cả, hoàn mỹ bình an đến lạ lẫm. Cô bỗng nhớ lại những điều cô biết về tuổi thơ và cuộc sống trước đây của anh.

Tuổi thơ của anh còn khốc liệt hơn cả cô. Không chỉ đối mặt với sự huấn luyện như tra tấn của Đoan Mộc gia mà còn phải đối mặc với các thế lực thù địch trong ngoài Đoan Mộc gia. Lúc mười tuổi còn bị bắt cóc, anh một mình chống lại hơn chục tên và nhanh trí trốn thoát được, lúc được cứu anh chỉ còn nửa mạng. Bị bắt cóc một lần và vài lần bị ám sát không thành, từ đó, anh càng ý thức được sự nguy hiểm của thế giới mà anh sống, ý thức được trách nhiệm của mình, chuyên tâm rèn luyện mọi mặt và đã trở thành Đoan Mộc lão đại danh tiếng lừng lẫy như bây giờ.

Cô tự tin mình sẽ không là gánh nặng cho anh, tự tin mình giúp được anh. Chưa bao giờ cô cảm thấy muốn cảm ơn tổ chức Death như lúc này, cho cô năng lực, truy sát cô để rồi cô găp được anh.

Điện thoại chợt rung lên bởi vì buổi tối cô luôn tắt chuông điện thoại, cô ngồi dậy nhận điện thoại.

- Rose…

Tiếng nói trong điện thoại vang lên đánh thẳng vào tai cô, cô hít một hơi, nhìn sang anh đang ngủ yên bên cạnh, lặng lẽ xuống giường đi ra ban công.

- Rose…

Người trong điện thoại kiên nhẫn gọi thêm một tiếng nữa. Cô liếc nhìn đồng hồ… đã hơn 2h sáng.

- Em nghe…

- Rose… anh biết đã trễ nhưng anh muốn báo cho em một tin…

- Anh muốn báo tin gì?

- Lưu Mẫn Hoa…

- Cái gì…?

Cô cảm thấy cả thân lạnh lẽo… đã qua lâu như vậy… cuối cùng xuất hiện lại rồi…