Cửa bị đẩy ra, tiếng bước chân từ xa đến gần, cùng với mùi hương nồng nặc của hoa, người trên giường chìm vào giấc ngủ say, không hề hay biết gì về những chuyện đang xảy ra.
Không bao lâu sau, tiếng bước chân dừng lại vang lên một lần nữa, cửa gỗ phát ra tiếng động nhẹ, mọi thứ trở lại yên tĩnh.
Sau khi xác định người kia đã rời đi, Cửu Phương Uyên mới ngồi dậy khỏi giường, hắn lấy túi hương cất giữ bên người ra, chạm vào ngọc Tẩy Mặc nóng bỏng bên trong, ánh mắt sắc bén.
Mùi hương hoa kia có thể khiến cho người ta chìm vào giấc ngủ, nếu như hắn không kịp thời phong bế khứu giác, thì chắc chắn đã trúng chiêu.
Rốt cuộc là ai?
Cửu Phương Uyên nhíu mày, hắn không chắc chắn đối phương là đến tìm hắn, hay là đến tìm Vọng Mai Phong, nếu như là đến tìm hắn, vậy tại sao vừa nãy lại không làm gì? Nếu như là đến tìm Vọng Mai Phong, vậy tại sao lại phải mê choáng hắn?
Bên ngoài truyền đến tiếng động, là tiếng mở cửa, ánh mắt Cửu Phương Uyên lạnh lùng, lần này người kia mở cửa phòng bên cạnh, trong phòng kia ở là... Lộc Vân Thư!
Tiểu bao tử trên giường vẫn còn đang ngủ say, hơi khác so với ban ngày, tiếng thở trở nên rất yếu ớt, như thể ngay sau đó sẽ ngừng lại.
Người ẩn trong bóng tối đưa tay ra, chạm nhẹ vào trán Lộc Vân Thư, khi hắn ta rút tay về, một luồng sáng bay ra từ mi tâm Lộc Vân Thư, màu đỏ thẫm như máu, chậm rãi dừng lại giữa không trung.
Người kia đưa tay ra đỡ lấy luồng sáng đỏ, quan sát một lúc, khẽ thở dài: "Vừa kịp lúc."
Chỉ thấy linh lực không ngừng thấm ra từ trong lòng bàn tay hắn ta, bao phủ lấy luồng sáng đỏ kia, ánh sáng vàng kim của linh lực che lấp hoàn toàn màu sắc ban đầu của luồng sáng đỏ, quả cầu sáng màu đỏ biến thành quả cầu sáng màu vàng kim.
Người kia lập kết giới trong phòng, sau đó mới cúi người xuống, giơ luồng sáng đỏ trong tay về phía đầu Lộc Vân Thư.
Ngay khi luồng sáng đỏ kia sắp chạm vào Lộc Vân Thư, trong phòng bỗng dưng vang lên một giọng nói: "Cẩn thận!"
Lời còn chưa dứt, cơn gió mạnh mở tung cửa sổ, tấn công thẳng vào người đang đứng bên giường.
"Tránh xa nó ra!"
Cửu Phương Uyên phá cửa sổ xông vào, cầm cành mai bẻ trong sân làm kiếm, tấn công người kia.
Người này có thể lén lút xông vào Vọng Mai Phong, mà không làm kinh động tới Hạc Tam Ông, nhất định tu vi không tầm thường, hắn vừa mới bắt đầu tu luyện, chưa Trúc Cơ, chắc chắn không thể đánh bại người kia bằng linh lực, chỉ có thể dùng mưu.
Tu vi không thể tu luyện lại trong một ngày, nhưng kiếm pháp thì có thể, kiếp trước hắn không hề bỏ bê việc luyện kiếm, lúc này chỉ có thể dựa vào điều này để câu giờ, câu đến khi Hạc Tam Ông đến là được.
Người kia thu quả cầu sáng lại, đỡ lấy một chiêu của Cửu Phương Uyên, hừ lạnh một tiếng, hình như đang cười.
Cửu Phương Uyên cảm thấy quen thuộc một cách kỳ lạ, cơ thể theo bản năng tấn công, hắn bỏ qua những cảm xúc lộn xộn kia, giọng nói mang theo sự hung ác: "Ngươi là ai? Muốn làm gì nó?"
Người kia nghiêng người né tránh, không vội không chậm phá giải kiếm pháp của hắn, trêu chọc nói: "Ngươi nói xem ta là ai?"
Lại bị phá giải một chiêu, cành mai không chịu nổi liền gãy thành mấy đoạn, Cửu Phương Uyên lùi về sau nửa bước, tập trung linh lực vừa mới tích tụ lại đầu ngón tay, nhanh chóng vẽ trên không trung.
Hắn giỏi pháp trận bùa chú, lúc này chỉ có thể dựa vào điều này, ánh sáng vàng nhạt bay múa trên không trung, tạo thành một bùa chú phức tạp, hắn lật cổ tay, trong đôi mắt xinh đẹp được bùa chú chiếu sáng hiện lên vẻ kiên quyết.
"Mau ngăn cản hắn lại!"
Giọng nói bỗng dưng vang lên mang theo sự cấp bách, giống hệt lời "cẩn thận" lúc đầu.
Ở đây còn có người thứ hai?!
Cửu Phương Uyên không dám phân tâm, tăng tốc động tác trên tay, nhưng vẫn không nhanh bằng đối phương, một luồng linh lực đánh trúng cổ tay hắn, khiến cho nét cuối cùng của hắn bị méo.
Một nét một bùa, thất bại trong gang tất.
Ánh sáng vàng kim biến mất trên không trung, người ẩn trong bóng tối bỗng dưng hỏi: "Ngươi không đánh lại ta, vẫn muốn cứu nó sao?"
Cửu Phương Uyên không nói gì, vừa rồi để đối phó với người này, hắn đã cố gắng dùng hết linh lực, cơ thể không thể thích nghi với cường độ linh lực này, lúc này sau khi thu linh lực về, sắc mặt hơi khó coi, vì sự va chạm của linh lực, tay phải của hắn cũng run rẩy không kiểm soát được.
"Bây giờ ngươi rời đi, ta có thể tha cho ngươi một con đường sống, nếu như ngươi còn tiếp tục dây dưa, thì hôm nay ngươi chỉ có thể chết cùng với nó ở đây."
Cửu Phương Uyên siết chặt tay: "Ngươi là ai, tại sao lại muốn gϊếŧ nó?"
Người kia im lặng một lúc, cười như không cười hỏi ngược lại: "Ngươi nói xem tại sao ta lại muốn gϊếŧ nó?"
Cửu Phương Uyên nhớ tới vấn đề mà mình phát hiện ra trước đó, Lộc Vân Thư biết chuyện chưa từng xảy ra, chẳng lẽ người trước mắt cũng là vì chuyện này mà đến?
Thấy Cửu Phương Uyên do dự, giọng nói của người kia lạnh lùng, quát lớn: "Mau cút đi, nếu không ta sẽ gϊếŧ cả ngươi!"
Đi hay không đi, cứu hay không cứu, đây là một vấn đề.
Hắn và Lộc Vân Thư không có quan hệ gì lớn, thứ đồ chơi bằng hữu này, hắn không cần, nếu như lúc đầu không phải Lộc Vân Thư bám lấy hắn, thì hắn căn bản sẽ không chú ý tới tiểu hầu gia được cưng chiều từ bé này, nói khó nghe một chút, thì sự sống chết của Lộc Vân Thư liên quan gì tới hắn? Quan trọng là, thù của hắn còn chưa trả, nhất định không thể chết ở đây.
"Còn chưa nghĩ xong sao? Chỉ là một câu nói, nếu như ngươi muốn chết cùng với nó, thì cứ ở lại, nếu như muốn sống sót, thì mau cút đi, trẻ con thì đừng có coi tình cảm là thứ quan trọng hơn cả mạng sống."
Cửu Phương Uyên nhắm mắt lại, quay người đi ra ngoài, dùng hành động thể hiện đáp án của mình.