Cửu Phương Uyên thử thêm một lúc nữa, vẻ mặt nghi hoặc càng rõ rệt, mạch tượng này rất bất thường, chủ yếu là thể hiện ở hai khía cạnh: một là mạch tượng của Lộc Vân Thư không có gì bất thường, nhìn không ra chút bệnh tật nào; hai là trong cơ thể Lộc Vân Thư hình như chứa một cỗ lực lượng rất lớn, đây không phải là sức mạnh mà một người vừa mới đột phá huyệt đạo nên có.
Hắn còn chưa suy nghĩ ra kết luận, thì Hạc Tam Ông đã dẫn theo Thạch Minh và Bách Lý Yểu đi ra, Hạc Tam Ông vẫn giữ vẻ mặt vô tư như cũ, hai người kia đều đã bình tĩnh lại, Bách Lý Yểu hốc mắt đỏ hoe, như thể vừa khóc.
Cửu Phương Uyên bất ngờ bắt gặp ánh mắt của Hạc Tam Ông, người sau vẫy tay gọi: "Lại đây."
Cửu Phương Uyên ôm Lộc Vân Thư đi tới, Hạc Tam Ông sờ sờ trán Lộc Vân Thư, ra lệnh cho các vị trưởng lão: "Phong tỏa chủ phong trước đi, tìm người đến sửa chữa, ta dẫn hai đứa nó về Vọng Mai Phong, vẫn là quy tắc cũ, chuyện lớn nhỏ gì cũng tự mình quyết định, có việc gì thì đừng đến làm phiền ta."
Các vị trưởng lão: "..."
Hạc Tam Ông vẫy tay gọi một con hạc khổng lồ, cầm theo Thời Nhân Chúc, dẫn theo Cửu Phương Uyên và Lộc Vân Thư rời khỏi chủ phong.
Hạc bay nhanh trên không trung, Cửu Phương Uyên vội vàng bảo vệ Lộc Vân Thư trong lòng, Hạc Tam Ông liếc nhìn hắn một cái: "Không nỡ sao?"
Cửu Phương Uyên không nói gì, coi như không nghe thấy lời ông ta.
Lúc bay qua Thiên Tú Phong, Cửu Phương Uyên bỗng dưng lên tiếng: "Lộc Vân Thư nhà giàu, có người đi theo chăm sóc, nếu như muốn rời khỏi Thiên Tú Phong, thì mang theo người kia đi. Tất nhiên, nếu như sư phụ cảm thấy có thể chăm sóc nó, thì không mang theo cũng được."
Hạc Tam Ông nhìn Lộc Vân Thư đang bất tỉnh, nhớ tới bộ dạng khóc lóc của cậu lúc đột phá huyệt đạo, nhất thời sợ hãi, liền lập tức chỉ huy hạc bay về phía Thiên Tú Phong.
Trên Thiên Tú Phong, Tô Trường Linh đang ngồi đọc sách trong phòng, khoảng cách giữa chủ phong và Thiên Tú Phong không gần cũng không xa, ông mơ hồ nghe thấy tiếng sét, nhưng nhìn thấy ánh nắng chan hòa bên ngoài cửa sổ, liền tưởng mình bị ảo giác.
Một chén trà nguội lạnh, Tô Trường Linh đứng dậy vận động gân cốt, bỗng dưng nghe thấy tiếng hạc kêu bên ngoài cửa sổ, kéo dài không dứt, hắn đến Thương Vân Khung Lư đã nửa tháng, chưa từng thấy chim chóc nào, trừ khi... Mắt hắn sáng lên, nhanh chóng mở cửa ra.
"Hả!"
Tô Trường Linh giật nảy người lùi về phía sau, hắn vốn tưởng truyện thành sự thật, Tiên Sơn xuất hiện điềm lành, đang định mở cửa ra chiêm ngưỡng, ai ngờ mở cửa ra liền bị giật mình, một khuôn mặt già nua nhăn nheo.
Tô Trường Linh cảnh giác hỏi: "Ngươi là ai? Dám xông vào đây, có biết đây là nơi nào không?"
Hạc Tam Ông nuốt lời giải thích xuống, cười nói: "Ngươi nói xem, đây là nơi nào?"
Tô Trường Linh quan sát người trước mặt, ăn mặc rách rưới, không nhìn ra điểm gì đặc biệt, ổn định tinh thần, cứng họng nói: "Nơi này là nơi ở của Đọan Thập Lệnh là đại đồ đệ của tông chủ Thương Vân Khung Lư, nếu như ngươi không muốn gây phiền phức, thì nên rời đi cho sớm."
Hạc Tam Ông bị chọc cười: "Trùng hợp quá, ta lại thích gây phiền phức."
Cửu Phương Uyên nhảy xuống khỏi hạc, vừa hay nghe thấy câu này, thực sự bất lực với lão già không đứng đắn này: "Người đừng trêu Tô tiên sinh nữa."
"Cửu Phương tiểu sư thúc!"
"Tô tiên sinh đừng lo, ông ta không phải người xấu."
Nhìn thấy người quen, Tô Trường Linh cũng yên tâm lại, nhìn phía sau hắn: "Thiếu gia đâu?"
Cửu Phương Uyên chỉ chỉ con hạc: "Ở kia, Tô tiên sinh mau đi thu dọn quần áo và đồ cần mang theo đi, chúng ta phải chuyển đến nơi khác ở, chuyện khác để lát nữa giải thích cho ngươi sau."
Tô Trường Linh là người thông minh, sao lại không nghe ra sự lảng tránh của Cửu Phương Uyên, vốn dĩ muốn hỏi thêm, nhưng Cửu Phương Uyên đã chạy đi xa.
Hạc rất to, lông rất dày, nhìn từ dưới lên căn bản không nhìn thấy trên đó có gì, Tô Trường Linh duỗi cổ ra nhìn cũng không thấy gì, lại sợ để lỡ việc, chỉ đành đi thu dọn đồ.
Cửu Phương Uyên trở về phòng, lấy túi hương từ trong bình hoa ra cất kỹ, sau đó đi tới tủ quần áo, thấy khóa trên đó không có dấu vết bị phá, cũng yên tâm lại phần nào, thu dọn một chút, đóng gói lại.
Hạc Tam Ông chậm rãi đi tới cửa, nhìn thấy hắn cẩn thận kiểm tra đồ đạc trong phòng, cười khẩy: "Cẩn thận vậy sao? Chậc chậc chậc, không làm chuyện xấu thì không sợ ma gõ cửa."
Kiểm tra xong giường nệm, Cửu Phương Uyên vác túi đồ lên lưng: "Ma gõ cửa có gì đáng sợ, ta chỉ sợ người có tâm đến gõ cửa."
Hạc Tam Ông tặc lưỡi: "Nói cũng đúng."
Hai người hiếm khi đồng quan điểm, Cửu Phương Uyên cảm thấy kỳ lạ, ngẩng đầu nhìn ông ta.
Hạc Tam Ông hừ lạnh một tiếng: "Nhìn cái gì, đáng ngạc nhiên vậy sao, như thể ta nói gì ghê gớm lắm."
"Sư phụ nói cái gì cũng ghê gớm." Cửu Phương Uyên cụp mắt xuống: "Cả con người sư phụ đều ghê gớm, lời nói của người chính là kim cổ luật ngôn, những người tu luyện ở Tiên Sơn khác tính là cái gì, không ai hơn người."
Hạc Tam Ông nghẹn lời, nói: "Học ở đâu nhiều lời nịnh nọt thế, cố ý trêu ta sao!"
Cửu Phương Uyên cũng không phản bác, chỉ chỉ đối diện: "Đi thôi, Tô tiên sinh đã thu dọn đồ đạc chờ rồi."
Hạc Tam Ông: Có cảm giác như bị dắt mũi.
Tô Trường Linh lo lắng cho Lộc Vân Thư, vội vàng thu dọn đồ đạc xong, nhưng con hạc này quá khác biệt so với tưởng tượng, không dám tiến lại gần, sợ bị mổ, chỉ đành đứng đó chờ.
Hạc Tam Ông không nói với Cửu Phương Uyên, trong lòng tức giận, cũng không chào hỏi, nâng hai người lên, ném thẳng lên lưng hạc.
Cửu Phương Uyên đã quen, theo tính cách của Hạc Tam Ông, chắc là đã nương tay rồi, thật là đáng thương cho Tô Trường Linh trước kia chưa từng tiếp xúc với người tu luyện, bất ngờ bị Hạc Tam Ông dọa cho sợ hãi, mặt mày tái nhợt, còn chưa kịp hoàn hồn, liền nhìn thấy Lộc Vân Thư đang nằm bất động bên cạnh, sắc mặt lập tức trắng bệch.
"Thiếu gia!"
Cửu Phương Uyên bị giọng nói đột ngột này dọa giật mình, sợ Tô Trường Linh khóc lóc om sòm, liền vội vàng nói: "Nó không sao, yên tâm."
Cùng lúc đó, Hạc Tam Ông vỗ vỗ con hạc: "Bay đi nào bảo bối."
Hạc bay lên trời, Cửu Phương Uyên nhanh tay nhanh mắt, bảo vệ Lộc Vân Thư trong lòng, đồng thời kéo Tô Trường Linh một cái, không để ông ta rơi xuống.
Hạc Tam Ông nhìn bọn họ cười lớn, lại vỗ vỗ con hạc: "Bảo bối bay nhanh lên nào, kí©ɧ ŧɧí©ɧ một chút đi!"