Hạc Tam Ông nheo mắt, nhìn tia sét đang đánh về phía trán mình, thầm mắng hai câu.
Tia sét này có uy lực rất lớn, nếu như thực sự rơi xuống, e rằng những người tham gia lễ chọn đồ đệ trong đại điện sẽ không chịu nổi, Hạc Tam Ông vừa xuất quan, không ai trong số các vị trưởng lão dám rời khỏi chủ phong, đều đang chờ lão tổ này, thấy vậy, bọn họ lập tức ra tay, chặn tia sét này ở giữa không trung, đồng thời thiết lập kết giới bao phủ toàn bộ chủ phong.
Tia sét này như thể có linh trí, các vị trưởng lão liên thủ chặn được một tia, tia tiếp theo liền xuất hiện, tốc độ càng lúc càng nhanh, sức mạnh cũng càng lúc càng lớn.
Trong khoảnh khắc, ánh sáng của tia sét và ánh sáng của pháp khí chói lọi, những người đến tham gia lễ chọn đồ đệ trên chủ phong chưa từng thấy cảnh tượng này, vừa phấn khích vừa sợ hãi, liên tiếp vang lên tiếng ồn ào.
Biến cố bất ngờ, xem ra nếu không giải quyết tia sét này, thì lễ chọn đồ đệ không thể tiếp tục nữa, Hạc Tam Ông vẻ mặt giận dữ, lập tức quyết định, ông ta đẩy Lộc Vân Thư đến bên cạnh Cửu Phương Uyên, nhảy ra khỏi cửa sổ: "Hai đứa tìm chỗ trốn đi, đừng ra ngoài."
Người này không thích đi cửa, lần nào cũng đi ra đi vào bằng cửa sổ, như thể cửa sổ nhỏ kia thoải mái hơn cửa nhiều.
Cửu Phương Uyên nhìn tia sét đang đến gần, nhíu mày: "Vậy còn người?"
"Ta? Xương cốt già này ở lâu quá sắp gỉ rồi, ta phải nhân cơ hội này vận động một chút." Hạc Tam Ông sau khi rơi xuống đất liền quay đầu nhìn hắn một cái, cười nói: "Tiểu Uyên nhi, nhìn cho kỹ đấy, để con thấy bản lĩnh của sư phụ."
Cửu Phương Uyên lập tức hiểu ra ý của ông ta, vô lại số một thiên hạ có thể nổi tiếng lâu như vậy, không chỉ dựa vào những chuyện hoang đường mà ông ta đã làm, Hạc Tam Ông có ý muốn chứng minh cho bọn họ thấy, dù là thiên linh căn hay là ngũ linh căn, ông ta cũng xứng đáng, bái ông ta làm sư phụ, không thiệt.
Hành động này có chút nghĩa hiếu thắng của lão ngoan đồng, Cửu Phương Uyên cảm thấy bất lực, nhưng cũng sinh ra sự ngưỡng mộ, truyền thuyết đã che giấu quá nhiều chuyện, Hạc Tam Ông tính cách thật tình, trước danh hiệu vô lại, rõ ràng phải là một người đường đường chính chính.
Hạc Tam Ông bay lên trên không, vung tay một cái liền vá lại kết giới bị tia sét đánh vỡ, thậm chí còn gia cố thêm một lần nữa, toàn bộ kết giới hiện ra màu vàng kim chói lọi.
Ông ta vẫn giữ vẻ mặt lười biếng, cười với các vị trưởng lão, nhưng lời nói ra lại không thể phản bác: "Thứ này là tìm ta, bọn tiểu tử làm gì thì làm đi, mau tránh xa ra."
Tình hình cấp bách, các vị trưởng lão không có thời gian để ý tới cách xưng hô, liền vội vàng trở về đại điện bảo vệ mọi người, nếu như trong lễ chọn đồ đệ mà xảy ra thương vong, thì bọn họ và Thương Vân Khung Lư sẽ mất hết mặt mũi.
Lộc Vân Thư không nhịn được cười ra tiếng, thật là ấu trĩ, Hạc Tam Ông giống hệt nhân vật ngông cuồng trong tiểu thuyết, nếu như đổi chữ "tránh" thành chữ "cút", chắc là sẽ càng giống hơn.
Cửu Phương Uyên ánh mắt nghi hoặc: "?"
"Không sao không sao." Lộc Vân Thư không biết giải thích cho hắn như thế nào, liền chuyển sang chuyện khác: "Tiểu sư thúc, người nói xem ông ta có bị thương không?"
Cửu Phương Uyên nhìn lên trên bầu trời, cười nhạt: "Sao có thể dễ dàng bị thương được."
Áo choàng rách nát bị gió cuốn bay, sợi xích trên cổ tay Hạc Tam Ông vẽ ra một đường cong sắc bén trên không trung, vốn dĩ là thứ dùng để trói buộc ông ta, lúc này lại bỗng dưng biến thành vũ khí phản công.
Tia sét màu xanh tím to bằng miệng bát đánh tới, Hạc Tam Ông bàn tay khô héo như rễ cây nắm chặt sợi xích, quất mạnh xuống: "Bám lấy lão tổ ta bao nhiêu năm rồi, còn chưa chịu yên à!"
Ánh sáng vàng đỏ trên sợi xích giao nhau, giống như móng vuốt của rồng, xé toạc tia sét ra, ánh sáng màu xanh tím văng tung toé, giống như sao trời rơi xuống, tạo thành một cơn mưa đặc biệt.
Nhưng ngay sau đó, những tia sáng li ti kia như thủy triều dâng trào về phía Hạc Tam Ông, cùng với tia sét không ngừng đánh xuống, tạo thành một chiếc l*иg, nhốt kẻ to gan kɧıêυ ҡɧí©ɧ kia lại, sát cơ hiện ra rõ ràng.
Các vị trưởng lão nhìn nhau, bọn họ chỉ biết lão tổ này không phải dễ chọc, nhưng lại không biết tu vi thực sự của ông ta đã đạt đến cảnh giới nào, lúc này bỗng dưng không còn động tĩnh gì nữa, bọn họ không phán đoán được tình hình, nhất thời hơi do dự, không biết có nên ra tay giúp đỡ hay không, không cứu thì sợ Hạc Tam Ông gặp chuyện, cứu thì lại sợ nhúng tay vào làm lão tổ nổi giận.
Thái Hòa chân nhân liếc nhìn những người trong đại điện, trầm ngâm nói: "Xem xem núi nào còn trống, sắp xếp cho mọi người ở trước, chờ sau khi dị tượng này qua đi rồi tiếp tục lễ chọn đồ đệ, các vị trưởng lão thấy sao?"
Các vị trưởng lão gật đầu: "Lời này có lý."
Thái Hòa chân nhân vẫy tay gọi Đọan Thập Lệnh đang đứng không xa, giao việc cho hắn.
Nhị trưởng lão nói vào lúc này: "Người tham gia lễ chọn đồ đệ quá nhiều, một mình nó e rằng không xử lý nổi, ta truyền âm cho Linh Linh, bảo con bé đến giúp đỡ."
Bà ta vừa nói xong liền lấy bùa truyền âm ra, Thái Hòa chân nhân ôn hòa nói: "Làm phiền sư bá rồi."
Diệp Linh Linh đến rất nhanh, hôm nay cô ta mặc đồ đệ tử của Thương Vân Khung Lư, dung mạo xinh đẹp, tóc búi cao, vừa xinh đẹp vừa toát ra vẻ anh dũng, sau khi nhìn thấy nhị trưởng lão, cô ta trực tiếp nhảy xuống khỏi kiếm: "Sư tôn, con đến rồi."
Mọi người xung quanh đều nhìn sang, phát ra tiếng kinh hô.
Phương Quan Thị khen ngợi: "Nàng ta lợi hại thật đấy, Thương Vân Khung Lư quả nhiên là Tiên Sơn hàng đầu, ngay cả nữ nhân cũng lợi hại như vậy."
Nghe những lời tương tự như vậy vô số lần, Thu Tử Thanh thậm chí còn không thèm nhìn, từ khi lên Thương Vân Khung Lư, Phương Quan Thị liền như kẻ chưa từng trải sự đời, cái gì cũng thấy lạ, chỉ thiếu chuyện khen ngợi hết Thương Vân Khung Lư.
Bên cạnh bỗng dưng chen vào một giọng nói: "Nữ nhân thì làm sao, việc tu luyện không phân biệt nam nữ, trong số những người tu luyện lợi hại hiện nay có rất nhiều nữ nhân, không hề kém cạnh nam nhân."