Ngoan Nào, Sư Thúc Thương Em

Chương 35

Các vị trưởng lão nhìn nhau, lục linh căn? Linh căn nhiều nhất là ngũ linh căn, tương ứng với ngũ hành, vượt ra ngoài ngũ hành là thiên linh căn, trên đời làm gì có linh căn vừa ở trong ngũ hành lại vừa vượt ra ngoài ngũ hành?

Trưởng lão Đan Phong nói: "Trên đời này chưa từng xuất hiện lục linh căn, cũng không biết là tốt hay xấu, Đan Phong chúng ta ít người, ta rảnh rỗi, cho lục linh căn này gia nhập môn hạ của ta đi."

"Tiểu tử, ngươi đang nói cái quỷ gì vậy, càng hiếm thì càng lợi hại, ta cũng muốn lục linh căn đó!"

"Nếu như các ngươi đều muốn lục linh căn, vậy ta không tranh nữa, thiên linh căn cho ta là được rồi."

"Trời còn chưa tối, các ngươi đã bắt đầu nằm mơ rồi sao?"

Các vị trưởng lão cười gượng, cùng ở trong một tông môn, các ngọn núi ngày thường cũng thường xuyên tranh giành, chỉ cần liếc mắt một cái là biết đối phương đang nghĩ gì, dù là lục linh căn hay thiên linh căn, đều là nhân tài hiếm có, cho nên người vào cửa bị ngăn cản, người ra tay bị chặn lại, một đám trưởng lão giống như trẻ con, đấu pháp ngay tại chỗ.

Thái Hòa chân nhân tránh sang một bên, vẻ mặt đắc ý, thầm nghĩ: Các ngươi cứ việc đấu đi, có đấu ra hoa cũng vô dụng, chuyện đã được quyết định rồi, hai đứa trẻ kia đã là đồ đệ và đồ tôn của ta.

Đọan Thập Lệnh nghe thấy hết mọi chuyện, hắn là đơn linh căn biến dị thủy, chỉ sau thiên linh căn, trước kia Thương Vân Khung Lư không có thiên linh căn, nhắc tới người có thiên phú cao, nhất định phải nhắc tới hắn trước, giờ thì hay rồi, không biết lục linh căn kia như thế nào, chỉ riêng thiên linh căn, đã vượt qua hắn.

Đọan Thập Lệnh nhìn Thái Hòa chân nhân đang phấn khích, lại nhìn các vị trưởng lão đang tranh giành, trong lòng không biết là tư vị gì, cảnh tượng như vậy, ngay cả lúc hắn gia nhập Thương Vân Khung Lư, cũng chưa từng xuất hiện.

Trong phòng, Lộc Vân Thư phồng má, tâm trạng hơi thất vọng: "Tiểu sư thúc lợi hại quá, có nhiều viên linh tinh sáng lên, con chỉ có một viên."

Lộc Vân Thư không phải là chưa từng đọc tiểu thuyết tu tiên, cũng biết một chút về linh căn, trong nguyên tác không miêu tả linh căn của Cửu Phương Uyên, Cửu Phương Uyên là nam chính thiên tư trác việt, kết quả kiểm tra của cậu và Cửu Phương Uyên chênh lệch quá lớn, vậy nên rất có thể cách phân loại linh căn của thế giới này khác với tiểu thuyết tu tiên thường thấy, có thể cậu không có chút thiên phú tu luyện nào.

Trời giao trọng trách cho người có tài, trở thành đại lão lại chết giữa chừng, Lộc Vân Thư chìm đắm trong nỗi buồn không thể trở thành đại lão, đôi mắt cười cũng cụp xuống.

Cửu Phương Uyên kiếp trước là trực tiếp đột phá huyệt đạo, không kiểm tra linh căn, cũng lạ, hắn sống mấy chục năm, vậy mà chưa từng nghĩ đến việc kiểm tra linh căn.

"Linh căn chỉ là tham khảo, không thể quyết định trình độ tu luyện sau này, nếu không thì cứ việc thu nhận người theo linh căn là được rồi, cần gì phải sắp xếp thử thách tu luyện sau lễ chọn đồ đệ."

Cũng đúng, Lộc Vân Thư ngồi trên ghế đu đu chân: "Lỡ như, con nói là lỡ như, con không thích hợp tu luyện, tiểu sư thúc có còn làm bạn với con không?"

"Ngươi nói xem." Cửu Phương Uyên vẩy vẩy mặt dây chuyền bên hông cậu: "Nếu như ta không thích hợp tu luyện, ngươi sẽ không làm bạn với ta sao?"

Lộc Vân Thư trợn mắt: "Không thể nào!"

Cửu Phương Uyên cười khẽ.

"Không thể nào, tuyệt đối không thể nào!" Lộc Vân Thư lắc đầu như trống bỏi, nói với giọng chắc chắn: "Tiểu sư thúc tuyệt đối không thể không thích hợp tu luyện! Người chính là cao thủ số một của Thương Vân Cung Lư trong tương lai!"

Cửu Phương Uyên: "..."

Không thể nào này không phải là không thể nào kia, thì ra là hắn tự mình đa tình, Cửu Phương Uyên thầm nghĩ, định nói qua loa hai câu, bỗng dưng có người phá cửa sổ xông vào, đi tới trước mặt bọn họ.

Lão già tóc tai bù xù mặc một bộ áo choàng cũ nát, vẻ mặt hứng thú quan sát hai người, phấn khích xoa xoa tay.

Cửu Phương Uyên giật mình, chưa kịp nói gì, liền nhìn thấy lão già kia đưa tay ra, nhanh chóng nắm lấy cổ tay hắn và Lộc Vân Thư.

Một giây sau, tiếng hét thảm thiết vang lên khắp đại sảnh.

Các vị trưởng lão bên ngoài đang đấu pháp, bất ngờ nghe thấy tiếng hét thảm thiết, mọi người đều sững sờ, phản ứng lại liền vội vàng chạy vào trong phòng.

Vào trong nhìn thấy, chỉ nhìn thấy một bóng lưng lôi thôi tóc tai bù xù, hai đứa trẻ bên cạnh vẻ mặt đau đớn, bị nắm cổ tay không chạy được, một trong số đó rất sung sức, giãy giụa không ngừng.

Thiên linh căn và lục linh căn đều là bảo bối của Thương Vân Khung Lư, các vị trưởng lão đều tức giận, liên tiếp dùng pháp khí, hận không thể xé xác người không biết từ đâu xuất hiện này.

"Chờ đã!" Thái Hòa chân nhân vội vàng chạy ra ngăn cản, vẻ mặt hơi kỳ lạ: "Các vị trưởng lão dừng tay trước đã, người kia hình như là sư thúc tổ."

Người có thể được gọi là "tổ" trong Thương Vân Khung Lư, không nhiều không ít chỉ có một người, là sư thúc của tông chủ tiền nhiệm, năm đó được những người tu luyện của ba đại Tiên Sơn khác gọi là "vô lại số một thiên hạ" - Hạc Tam Ông.

Hạc Tam Ông này ẩn dật nhiều năm, thế hệ trẻ tuổi chưa chắc đã biết tới người này, nhưng những chuyện tích về vô lại số một thiên hạ, thì năm nào cũng có thể giành được vị trí đầu bảng danh sách trò hề của Tiên Sơn.

Người tóc tai bù xù buông tay hắn và Lộc Vân Thư ra, giũ giũ áo choàng cũ nát trên người, chậm rãi quay người lại, ánh mắt như dao nhọn, quét qua những người trước mặt: "Sao không ra tay đi, bộ xương già này của ta cũng muốn hoạt động một chút."

Nhìn thấy dây xích quấn trên cổ tay ông ta, các vị trưởng lão thiếu chút nữa không thở nổi, vội vàng thu hồi pháp khí, ngoan ngoãn cúi đầu chào hỏi: "Gặp qua sư thúc."

Hạc Tam Ông giơ tay phải lên gãi gãi mái tóc bù xù, bàn tay gầy guộc như móng gà treo gió, dây xích phát ra tiếng kêu leng keng: "Lần trước gặp các ngươi còn trẻ tuổi, sao bây giờ lại già như vậy?"

Các vị trưởng lão giận nhưng không dám nói: Lần trước gặp đã là chuyện của mấy chục năm trước rồi.

Thái Hòa chân nhân bước tới, liếc nhìn tiểu bao tử phía sau Hạc Tam Ông, cân nhắc nói: "Sư thúc tổ bế quan nhiều năm, hôm nay xuất hiện ở đây, là có chuyện gì quan trọng sao?"

"Tiểu tử ngươi đã lớn như vậy rồi sao, tóc tai râu ria sao lại giống lão già như vậy?" Hạc Tam Ông nhìn hắn với ánh mắt khinh bỉ: "Năm đó ta đã không thích cái tính thích vòng vo của ngươi, mấy chục năm không gặp, sao ngươi nói chuyện vẫn khó nghe như vậy?"

Một tông chủ đường đường lại bị gọi là "tiểu tử", Thái Hòa chân nhân mặt lúc đỏ lúc trắng, không nói nên lời, nói về bối phận nói về tu vi, hắn đều không phải là đối thủ của Hạc Tam Ông, chỉ có thể nhịn.

Hạc Tam Ông vẫn chưa thấy đủ, lại lải nhải hai câu, nhị trưởng lão nhìn không nổi nữa, liền nói: "Sư thúc, sao người lại đột nhiên đến đây?"

"Hắc hắc, không phải nghe thấy tiếng Thiên Linh chung vang lên sao, ta đến xem náo nhiệt." Hạc Tam Ông chỉ về phía sau: "Vốn tưởng các ngươi gõ cho vui, không ngờ hai đứa nhóc này có chút thú vị."

Các vị trưởng lão: Gõ Thiên Linh chung cho vui, tưởng người khác giống ông sao!

Lộc Vân Thư nằm sấp trên bàn rêи ɾỉ, run rẩy tay kéo tay áo Cửu Phương Uyên: "Tiểu sư thúc, con đau quá."

Lúc đầu còn có chút nghi ngờ, đợi đến khi linh lực chạy vào kinh mạch, Cửu Phương Uyên liền phản ứng lại, Hạc Tam Ông đang giúp bọn họ đột phá huyệt đạo, đột phá huyệt đạo là dùng linh lực ép buộc đả thông kinh mạch toàn thân, không thể tránh khỏi đau đớn, là chuyện bình thường.

Cửu Phương Uyên nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Lộc Vân Thư, nhớ tới tiếng hét thảm thiết vừa rồi, không nỡ gạt tay cậu ra, còn ôn tồn nói: "Nhịn một chút, vừa rồi là đột phá huyệt đạo, bây giờ ngươi đã bước vào cánh cửa tu luyện rồi."

Hạc Tam Ông nhướng mày, cảm thấy kinh ngạc: "Ồ, ngươi vậy mà lại biết vừa rồi là đột phá huyệt đạo."

Nói nhiều sai nhiều, Cửu Phương Uyên cụp mắt xuống im lặng.

Chỉ cần có người dỗ dành, thì sự ức chế trong lòng liền không giấu nổi, tiểu bao tử Lộc bĩu môi, kéo tay áo Cửu Phương Uyên lau nước mắt: "Con đau quá, không muốn nhịn."

Lần này không phải chỉ sấm chớp không mưa nữa, Lộc Vân Thư khóc rất thật, Cửu Phương Uyên chưa từng gặp qua trận trượng này, lập tức cứng đờ người, không dám nhúc nhích.

"Ha ha ha, khóc thật là thú vị, tiểu mập mạp này sức lớn đấy, khóc to hơn nữa đi!" Hạc Tam Ông vỗ bàn, đưa ra yêu cầu.

Lộc Vân Thư vẻ mặt ngây dại, bị danh xưng "tiểu mập mạp" làm tổn thương trái tim, nước mắt lóng lánh trong mắt, thút thít nói: "Người, người, tiểu sư thúc, hu hu hu..."

Cửu Phương Uyên liếc nhìn Hạc Tam Ông, thầm nghiến răng, lão già này thật là vô lại, thích xem náo nhiệt.

Đều là người thông minh, liếc mắt một cái là biết hai tiểu bao tử đã đột phá huyệt đạo, Thái Hòa chân nhân gian nan nói: "Sư thúc tổ, hai đứa trẻ này là ta..."

Hạc Tam Ông cướp lời: "Là tiền bối của ngươi."

Thái Hòa chân nhân tái mặt, tâm trạng của các vị trưởng lão cũng trùng xuống.

Hạc Tam Ông như thể không nhìn thấy, rung đùi, cười nói: "Hai đứa trẻ này có duyên với ta, sau này sẽ làm đồ đệ của ta."

Dịch giả cũng có lời muốn nói: Há há há há há! sướиɠ

Tác giả có lời muốn nói: Thái Hòa chân nhân: Đồ đệ cùng đồ tôn đến tay rồi lại bay mất.

Uyên bảo: Trở thành đồ đệ của sư thúc tổ của sư phụ, bối phận từ con trai trở thành cha.

Trì Ngư: Trở thành đồ đệ của sư thúc tổ của sư tổ, bối phận từ cháu trai trở thành cha.

Thái Hòa chân nhân: Thật là vô lý!

Sau khi Hạc Tam Ông tuyên bố nhận đồ đệ, không khí trong phòng lập tức thay đổi, sắc mặt của các vị trưởng lão và Thái Hòa chân nhân vô cùng khó coi, lúc xanh lúc đỏ lúc trắng, như thể gan lợn bị hỏng.

Những người trong phòng này trở thành một món ăn, Cửu Phương Uyên và Lộc Vân Thư là đồ trang trí xanh mướt, Thái Hòa chân nhân và các vị trưởng lão là món chính đã bị hư, còn Hạc Tam Ông, ông ta không phải là món ăn, mà là đôi đũa không ngừng khuấy đảo.

Thái Hòa chân nhân vẫn không muốn từ bỏ, đồ đệ đã đến miệng sao có thể nhả ra?

"Sư thúc tổ, người không biết, hai đứa trẻ này đã bái nhập môn hạ của con rồi, Cửu Phương Uyên là đồ đệ của con, Lộc Vân Thư là đồ tôn của con."

Hắn vừa nói xong, không chỉ Hạc Tam Ông, mà ngay cả những trưởng lão khác cũng nhìn sang.

Hạc Tam Ông thản nhiên gật đầu, phản hỏi: "Vậy thì sao?"

Thái Hòa chân nhân bị phản hỏi đến mức toát mồ hôi lạnh trên trán, bỗng dưng có cảm giác như đang bị thẩm vấn, hắn cố gắng nói ra sự oan ức cuối cùng: "Cho nên, cho nên bọn họ không thể bái sư nữa."

"Ai nói?" Hạc Tam Ông chỉnh lại tay áo: "Ai nói đã bái sư rồi thì không thể bái sư lại, quy tắc nhà ai, sao ta chưa từng nghe nói?"

Vì Thái Hòa chân nhân bỗng dưng " làm phản", có trưởng lão đồng tình: "Quả thực không có quy tắc này."

Nhị trưởng lão thân thiết với Hạc Tam Ông hơn, liền nói: "Hay là sư thúc hỏi ý kiến của hai đứa trẻ đi."

Hạc Tam Ông suy nghĩ một lúc, lắc đầu: "Hỏi bọn họ làm gì, nói muốn theo ai cũng sẽ khiến cho người kia không vui, loại chuyện đắc tội người khác này, để ta làm là được rồi, hai đứa này ai cũng có thể dùng một ngón tay bóp chết, ta thì khác, ta là người bóp chết người khác."

Các vị trưởng lão: "..."

Lộc Vân Thư khóc lóc một lúc, khóc mệt rồi, lúc này mới phát hiện không ai nói chuyện, cậu cảm thấy xấu hổ, mặt đỏ bừng.

Tác dụng phụ của việc đột phá huyệt đạo qua đi, Lộc Vân Thư lén lút dùng tay áo của Cửu Phương Uyên lau mặt, cậu nhìn Hạc Tam Ông, ông già này hình như vừa nói muốn nhận cậu và Cửu Phương Uyên làm đồ đệ.

Oa, ông già này ngông cuồng ghê!

Con bướm mang tên "Lộc Vân Thư" vỗ cánh, mang đến một biến số gọi là "Hạc Tam Ông", đây lại là một người đàn ông ngoài kịch bản, cậu chưa từng thấy nhân vật này trong cốt truyện.

Lộc Vân Thư nhanh trí, nghiêm túc hỏi: "Tiểu sư thúc, ông già ốm nhom như khỉ kia là ai vậy?"

Cậu không hạ giọng, trong phòng toàn là những người tu vi cao thâm, giọng nói nhỏ đến mấy cũng sẽ bị nghe thấy rõ ràng, không cần phải làm nhiều chuyện vô ích.

Cửu Phương Uyên vẻ mặt bất lực, không cần đoán cũng biết Lộc Vân Thư cố ý, chắc là vẫn còn thù câu "tiểu mập mạp" kia, muốn gỡ lại, chứ không phải thật sự muốn biết đáp án, hắn không nói gì, chỉ cọ cọ vào khóe mắt đỏ hoe của Lộc Vân Thư để an ủi.

Người lớn không thù vặt với trẻ con, Hạc Tam Ông không biết từ đâu lấy ra một quả linh quả, cắn ngấu nghiến, không để ý tới Lộc Vân Thư, kiên quyết không chịu nhận mình là ông già ốm nhom như khỉ.

Ông ta vẫy tay gọi Thạch Minh, ra lệnh: "Đi lấy đồ cho ta."

Thạch Minh vội vàng đáp lời, vội vã rời khỏi phòng.

Bên ngoài, Chu Dung và Triệu Ngạn chưa từng thấy cảnh này, sư phụ bình thường rất ổn trọng của bọn họ lại hốt hoảng như vậy, giống như một cơn gió lốc cuốn qua, khiến cho bụi bay mịt mù, chỉ kịp để lại một câu "đi theo ta".

Người tu vi cao thâm có thể dùng lá làm thuyền, bay lượn trên không, Thạch Minh thích chế tạo những thứ linh tinh, bình thường luôn dùng những thứ đó làm phương tiện di chuyển, hôm nay trực tiếp đạp cây chổi ở khu kiểm tra bay đi, nhưng như vậy cũng nhanh hơn Triệu, Chu hai người vừa mới Trúc Cơ không lâu, chỉ trong chốc lát hai người đã không nhìn thấy bóng dáng của ông ta.

Nhìn hướng này là đi tới Khí Phong, hai người bọn họ đều không phải người rộng lượng, vẫn còn thù việc vừa rồi, lén lút dùng linh lực tăng tốc, âm thầm so kè với nhau.

Khí Phong thì bọn họ nhắm mắt cũng có thể đi về, Chu Dung giở trò nhỏ, giành trước một bước rơi xuống đất, đắc ý liếc nhìn Triệu Ngạn một cái, Triệu Ngạn tức đến nỗi muốn bốc khói, thầm mắng tên này không nói võ đức không biết xấu hổ.

Thạch Minh đi ra từ trong phòng, kéo theo một giá sắt đen to lớn, gọi: "Hai ngươi lại đây, giúp ta mang thứ này tới chủ phong."

Chu Dung giật giật khóe miệng, thứ này không xa lạ, Thạch Minh cách ba ngày lại bảo bọn họ mang ra phơi nắng, không biết được chế tạo từ gì, nặng chết người.

"Sư phụ, là lão tổ xuất quan sao?"

Triệu Ngạn tỉ mỉ, trước kia từng hỏi về thứ này, Thạch Minh không nói nhiều, chỉ nói là do lão tổ muốn.

Bối phận trong tông môn rất lộn xộn, tiểu bối cùng tuổi ít khi gọi theo bối phận, như Diệp Linh Linh, tuy rằng bối phận giống Thạch Minh, nhưng bọn họ đều gọi là Diệp sư tỷ. Sư tổ là bối phận cao nhất rồi, người được Thạch Minh gọi là lão tổ, bọn họ chưa từng nghe nói.

Thạch Minh ừ một tiếng, ông ta sờ sờ giá sắt, vô tình chạm vào gai sắt bên trên, đầu ngón tay bị cào xước một vệt đỏ, suýt chút nữa thì chảy máu.

Hừ, cũng sắc bén đấy.

Nói tiếp bên kia, sau khi đuổi Thạch Minh đi, mọi người đều im lặng, trong phòng yên tĩnh lại, chỉ còn lại tiếng cắn linh quả của Hạc Tam Ông.

Cửu Phương Uyên nhấc mí mắt lên, ánh mắt lén lút nhìn Hạc Tam Ông, vị này coi như là lão tổ trong tông môn, kiếp trước hắn chưa từng gặp, chỉ nghe nói một số truyền thuyết.

Lấy Thiên Linh chung làm nhạc cụ chơi đùa đã là chuyện bình thường, còn có những chuyện như chạy đến Tam Tra Kiếm Phong trộm kiếm, giấu tranh ảnh dung tục vào Độ Sinh Thư Viện, hạ thuốc tình cho cốc chủ Nại Hà Y Cốc... Nói chung là hoang đường vô cùng, xứng đáng với danh hiệu "vô lại số một thiên hạ".