Ngoan Nào, Sư Thúc Thương Em

Chương 28

Nam tử kia bị nói đến nỗi xấu hổ tức giận, hắn cũng biết bản thân kém hơn nhiều, lúc này lại bị nữ tử kia đồng tình, cảm thấy mất mặt, trực tiếp đưa tay ra nắm lấy cổ áo của Lộc Vân Thư: "Thứ miệng chó không mọc nổi ngà voi, không có cha mẹ dạy ngươi cách nói chuyện sao?"

Cổ áo siết chặt cổ, Lộc Vân Thư khó thở, mặt đỏ bừng, hai chân hơi nhấc lên khỏi mặt đất, cả người bị nam tử này nhấc bổng lên bằng một tay.

Linh quả trong lòng rơi xuống đất, phát ra tiếng động nhẹ nhàng.

Lộc Vân Thư cảm thấy hơi thất vọng, không phải là hối hận vì đã đứng ra bênh vực Cửu Phương Uyên, mà là cảm thấy bản thân quá yếu đuối, cứ tiếp tục như vậy thì căn bản không thể bảo vệ Cửu Phương Uyên.

Nữ tử hơi nhíu mày: "Chu Dung, đừng làm nó bị thương."

"Diệp sư tỷ, đứa nhóc này nói chuyện vô lễ, ta chỉ là dạy dỗ nó một chút thôi." Nam tử được gọi là Chu Dung vẻ mặt đắc ý, nói với giọng ác ý: "Loại đứa trẻ có mẹ sinh không có mẹ dạy này, phải dạy dỗ cho tốt, nếu không nó sẽ..."

Hắn chưa nói xong, cổ tay liền bị người ta nắm lấy, bàn tay thon dài trắng nõn siết chặt cổ tay, siết đến mức hắn tê cả tay, theo bản năng buông cổ áo của Lộc Vân Thư ra.

Câu "có mẹ sinh không có mẹ dạy" kia đã chạm đến giới hạn của Cửu Phương Uyên, hắn mặt lạnh lùng, ôm Lộc Vân Thư vào lòng, bẻ khớp ngón tay trước mặt Chu Dung: "Miệng chó không mọc nổi ngà voi, ra tay với trẻ con, không thấy xấu hổ sao, cha mẹ không có dạy ngươi làm người sao?"

Mặt Chu Dung tối sầm, cứng họng nói: "Ngươi, ngươi rốt cuộc là ai?"

Cửu Phương Uyên không để ý tới hắn, vừa rồi để giải phóng một tay, hắn đã dùng tay kia ôm hết linh quả, lúc này nhanh chóng thu tay lại, vừa hay không để rơi quả linh quả nào.

Lộc Vân Thư ho khan vài tiếng, khó khăn lấy lại hơi thở, mặt cậu hơi đỏ, nhưng vẫn không lùi bước, cứng đầu đứng bên cạnh Cửu Phương Uyên, giống như một chú sói con, hung hăng trừng mắt nhìn người đối diện.

Nhìn thấy tiểu bao tử không bỏ mình chạy trốn, mà còn đứng sát bên cạnh mình, trong lòng Cửu Phương Uyên cảm động, hắn cúi đầu nhìn xuống, ánh mắt tràn đầy sự ôn nhu, giống như cơn mưa phun nhẹ vào thanh minh, làm ẩm ướt mảnh đất khô cằn chất đầy xương trắng.

"Đừng sợ."

Chu Dung lắc lắc tay, ánh mắt độc ác, đá linh quả trên mặt đất đi: "tiểu bạch kiểm, mau xin lỗi ta, nếu không hôm nay các ngươi đừng hòng rời khỏi đây."

"Xin lỗi ông nội nhà ngươi!" Lộc Vân Thư lần đầu tiên gặp người vô lại như vậy, lập tức nổi giận: "Ngươi tính là cái thá gì, không xin lỗi, ngược lại phải cảm ơn ngươi, cảm ơn ngươi đã cho ta thấy sự đa dạng giống loài, ngu ngốc!"

Lộc gia gia* ngươi năm lên đã lăn lộn trên mạng, tuy không phải là người thích chửi bới, nhưng cũng đã từng gặp qua vô số anh hùng bàn phím và những kẻ thích chửi rủa, không cần chửi thề cũng có thể chửi chết ngươi!

(*ông nội)

Chu Dung tức đến mức cong cả mũi, lòng bàn tay ẩn trong tay áo tụ lại chút linh lực, cười lạnh: "Ngươi không biết họa từ miệng mà ra sao?"

Cửu Phương Uyên ánh mắt lạnh lùng, đưa hết linh quả trong lòng cho Lộc Vân Thư: "Trên đất bẩn rồi, ngươi cầm lấy những quả này đi."

Lộc Vân Thư nghe lời nhận lấy linh quả trong lòng hắn, không hiểu hỏi: "Tiểu sư thúc?"

Cửu Phương Uyên nhặt một quả linh quả trên mặt đất lên, cầm trên tay cân nhắc, sau đó ném thẳng vào mặt Chu Dung.

Khoảng cách giữa hai người chỉ có hai, ba mét, Chu Dung không kịp né tránh, bị linh quả đập trúng má, hắn hình như không ngờ tới chuyện này, ngây người ra một lúc.

"Một người tu luyện, ra tay với trẻ con thì thôi đi, còn dám dùng linh lực, ngươi thực sự không thấy xấu hổ sao." Cửu Phương Uyên liếc nhìn ba người trước mặt, dừng lại ở nữ tử, cười khẩy: "Diệp Chiêu An nhân hậu như vậy, không ngờ con gái của hắn lại kết bạn với loại người này, Diệp Linh Linh, ngươi không thấy xấu hổ thay cha ngươi sao?"