Phùng Xuân

Chương 11: Không chỉ là bèo nước gặp nhau.

Trời vừa sáng, Lục Huyền đã đi gặp thái tử.

Lục hoàng hậu là con gái của Thành Quốc công, thái tử là con trai độc nhất của Lục hoàng hậu nên thái tử và Lục Huyền là anh em họ.

Nói xong công việc, thái tử hỏi: “Huyền biểu đệ, hôm nay có tin tức gì của Mặc biểu đệ không?”

Lục Huyền lắc đầu: “Vẫn chưa có tin tức gì, lát nữa ta dẫn người đi điều tra.”

“Vậy thì Huyền biểu đệ mau đi đi, mẫu hậu và ta đều rất lo lắng, nhưng ta tin Mặc biểu đệ chắc chắn ở hiền gặp lành." Thái tử vừa ho vừa nói.

Thái tử yếu ớt từ nhỏ, Lục Huyền cũng đã quen với dáng vẻ này của hắn ta.

"Điện hạ giữ gìn sức khỏe, có tin tức gì của đệ đệ thì ta sẽ báo cho huynh ngay."

Thái tử khẽ gật đầu, nhìn Lục Huyền rời đi.

Đại điện lại chìm vào im lặng, thái tử nhấp một ngụm từ chiếc chén nhỏ được thái giám đưa cho, cố nén cơn ho.

Quản gia phủ Quốc công đã đợi sẵn ở ngoài thành, vừa thấy Lục Huyền đi ra thì vội vàng chào đón: "Đại công tử."

Lục Huyền khoát tay: "Dẫn ta đi gặp những người bán hàng rong đó."

Gần cửa thành có mấy gian hàng rải rác, quản gia đứng sau gốc cây ven đường chỉ vào mấy chỗ rồi nói nhỏ: “Đại công tử, đó là những người nói đã nhìn thấy nhị công tử và Phùng đại cô nương."

Sau khi quan sát một lúc, Lục Huyền đi về phía một người bán hàng.

Người bán hàng vội vàng tươi cười: "Công tử xem muốn mua gì."

Nhìn phong thái của tiểu công tử này rõ ràng là không thích những thứ hắn ta bán, nhưng hắn ta không dám đắc tội.

Lục Huyền nhìn lướt qua mấy đồ dùng của các cô nương đến hoa cả mắt, tùy tiện ném một thỏi bạc vào tay người bán hàng: "Ta mua hết."

Người bán hàng sửng sốt một lúc, sau đó vô cùng hớn hở.

Trời ơi, cuối cùng ông trời cũng để cho hắn ta gặp được một vị công tử vung tiền như rác.

“Cảm ơn công tử.” Người bán hàng liên tục cúi đầu.

Phản ứng như vậy của hắn ta ngay lập tức thu hút những người bán hàng rong xung quanh nhìn sang.

"Hỏi thăm ngươi chút chuyện."

Người bán hàng vội nói: “Mời công tử nói."

"Ta nghe nói ngươi nhìn thấy nhị công tử phủ Thành Quốc công và đại cô nương phủ Thượng thư cùng nhau ra khỏi thành, nói cho ta biết hôm đó bọn họ ăn mặc như thế nào."

Nghe câu hỏi này của Lục Huyền, người bán hàng không ngạc nhiên chút nào.

Hai ngày qua không biết có bao nhiêu người đến hỏi hắn ta những vấn đề này, hôm nay còn nhận được tiền nên hắn ta càng nói trôi chảy hơn: “Vị cô nương kia mặc đồ xanh nhạt, búi tóc đuôi én, vị công tử đi cùng nàng mặc một chiếc áo choàng dài màu xanh trúc..."

Người bán hàng dừng lại và chỉ vào bộ đồ trên người Lục Huyền nói: “Màu sắc và kiểu dáng tương tự như bộ công tử đang mặc.”

“Thật sao?” Thiếu niên mỉm cười, quét mắt nhìn những người ở đây.

Những người bán hàng rong kia thấy thiếu niên ra tay xa xỉ chú ý đến mình thì lên dây cót tinh thần, một người trong đó nói: "Đúng vậy, giống như công tử đang mặc."

Một miếng bạc vụn bay trong không trung theo một đường cong tuyệt đẹp và rơi vào tay người bán hàng rong đang nói.

Thấy vậy, những người khác cũng nhao nhao hùa theo.

"Có thể miêu tả dáng vẻ vị công tử kia không?"

Một số người đã nếm thử vị ngọt vội vàng đứng lên miêu tả.

Lục Huyền lẳng lặng nghe, đợi mấy người kia nói xong mới cười nói: "Ta nghe thế nào mà cảm thấy vị công tử kia giống ta quá vậy?"

Miêu tả ngoại hình của một người thì chỉ có những từ ngữ đơn giản kia mà thôi, nhất là một thiếu niên tuấn tú như vậy.

Mấy người sửng sốt, vô thức nhìn sang Lục Huyền.

Người bán hàng đầu tiên lên tiếng: "Vị công tử kia cao ngang ngài, dáng vẻ cũng giống, cũng đẹp trai, nhìn qua thì thấy giống nhưng nhìn kỹ lại thì không giống."

Ngón tay mảnh khảnh của thiếu niên cầm một miếng bạc vụn, cười cười: "Không giống à?"

Miếng bạc vụn lóe sáng dưới ánh mặt trời, như thể nó sẽ vẽ ra một vòng cung đẹp đẽ trong khoảnh không và tiếp tục rơi vào tay của một người may mắn nào đó.

Tên còn lại tranh nói: "Không giống, vị công tử kia không đẹp trai bằng ngài!"

Những người khác nhìn sang hắn ta với ánh mắt khinh thường.

Sao đã vội trả lời rồi, rõ ràng là chưa xác nhận kỹ mà.

Miếng bạc vụn trong tay thiếu niên thật sự vẽ ra một đường cung uyển chuyển và rơi vào trong tay người kia.

Bây giờ những người khác không thể giữ im lặng nữa rồi.

"Đúng là không giống, mặt mày ngài tinh sảo hơn?"

"Đúng, nước da cũng trắng hơn."

...

Người quản gia đứng sau cái cây sờ sờ mũi.

Làm thế nào mà một cuộc điều tra tin tức nghiêm túc lại biến thành một cuộc khen ngợi vẻ đẹp của công tử rồi?

Lục Huyền đã nghe đủ, cười hỏi: "Thật sự không giống chút nào?"

"Không giống, không giống!"

“Kỳ quái thật.” Thiếu niên đột nhiên ngừng cười, có cảm giác lạnh như núi tuyết trắng, “Ta là đại công tử phủ Thành Quốc công, là huynh đệ song sinh với nhị công tử, ta mặc đồ giống đệ ấy thì sao lại không giống được?"

Hiện trường chìm vào im lặng.

Quản gia đi tới, nghiêm nghị nói: "Đại công tử nhà ta đang hỏi đấy."

Mấy người bán hàng rong vẫn còn ấn tượng với quản gia nên không khỏi ngạc nhiên.

Vị công tử này đúng là đại công tử của phủ Thành Quốc công, sao hai người song sinh lại không giống nhau được chứ?

Mấy người thất thần nhìn nhau và tạm thời chìm vào mê man.

Đôi mắt dài và hẹp thiếu niên lạnh lùng liếc nhìn người bán hàng.

Lúc đó, người bán hàng như rơi vào hầm băng, lạnh đến mức giật mình thốt lên: "Ôi, hay là hôm đó nhận nhầm người rồi!"

Hắn ta vừa nói xong thì mấy người kia cũng phản ứng kịp, luống cuống nhìn thiếu niên lạnh nhạt này.

"Đại công tử, không phải ta nói lung tung đâu, ngày đó có vài nhóm người đến hỏi thăm có gặp một đôi nam nữ trẻ ăn mặc như vậy qua đây không, ta vừa hay thấy giống..." Người bán hàng giải thích với khuôn mặt nhợt nhạt.

Những người khác nhao nhao nói: “Đúng vậy, ban đầu chúng ta cũng không biết thân phận của đôi nam nữ trẻ tuổi đó, thấy người ta hỏi giống như những gì chúng ta nhìn thấy cho nên chúng ta mới cho rằng họ chính là nhị công tử phủ Thành Quốc công với đại cô nương phủ Thượng thư, chứ không phải chúng ta cố tình bêu xấu danh tiếng của họ..."

Tiếng ồn ào này đã thu hút rất nhiều người đến xem.

Lục Huyền hơi khựng lại: "Hóa ra là ta hiểu lầm à, về sau mấy vị đừng nên nói lung tung."

“Vâng, vâng, vâng.” Mấy người đó gật đầu như gà mổ thóc.

Dân thường nhỏ nhoi đâu dám nói lung tung, không phải chỉ là trùng hợp thôi à?

Lục Huyền quay đi, bỏ lại những lời bán tán của đám người xem phía sau.

Quản gia đuổi theo: "Công tử, chuyện gì vậy?"

"Về phủ rồi nói." Lục Huyền bước nhanh hơn.

Đường phố chật ních người, càng lúc càng náo nhiệt, quán trà nhỏ bên đường vang lên tiếng hô ngạc nhiên.

"Đại cô nương của phủ Thượng thư về rồi à?"

Lục Huyền dừng lại.

"Không phải đại cô nương phủ Thượng thư bỏ trốn với nhị công tử phủ Thành Quốc công à, sao đã về rồi?"

"Ôi, tin đồn của các ngươi đều đã lỗi thời rồi, đại cô nương phủ Thượng thư không bỏ trốn với nhị công tử của phủ Thành Quốc công mà là rơi vào tay kẻ bắt cóc..."

"Cái gì, rơi vào tay kẻ bắt cóc? Một cô nương nhỏ bé như thế mà trốn thoát được à?"

Người biết tin ra vẻ đắc thắng: "Đó là một câu chuyện dài..."

"Đừng có thừa nước đυ.c thả câu, mau nói đi!"

"Đại cô nương phủ Thượng thư được một con mèo hoang cứu..."

Những tin đồn mới mẻ lan ra từ cửa sổ đang mở của quán trà, vẻ mặt của Lục Huyền dần trở nên nghiêm túc.

Rơi vào tay bọn bắt cóc và được một con mèo hoang cứu, chuyện này nghe có vẻ quen.

Thiếu niên đột nhiên nhíu mày, trong đầu hắn hiện lên một gương mặt: thiếu nữ được hắn tạm thời loại trừ khả năng gián điệp vì quá ham ăn.

Chẳng lẽ thiếu nữ đó là Phùng đại cô nương?

Phùng đại cô nương bị đồn bỏ trốn với nhị đệ, tình cờ xuất hiện ở vùng núi hoang vắng và nhờ hắn đưa nàng về Kinh.

Nàng thực sự không liên quan gì đến chuyện nhị đệ mất tích?

Có vẻ như hắn cần xác nhận xem thiếu nữ đó có phải là Phùng đại cô nương hay không.

Thiếu niên đi về một hướng khác, quản sự khó hiểu hỏi: "Đại công tử, ngài đi đâu vậy?"

Đây không phải là đướng về phủ Quốc công.

"Đến phủ Lễ bộ Thượng thư."

Hóa ra cuộc gặp gỡ đó không chỉ là bèo nước gặp nhau.