Gió lạnh căm căm.
Dòng máu dơ bẩn ào ạt chảy xuôi trên đỉnh núi, cờ xí chữ “Dịch” tung bay, theo trận tuyết đông đầu mùa phủ tới mà ngã xuống trong gió lạnh.
“Chúng ta không bại trận!” Một nam nhân ra sức gào rống, mưu tính đánh thức sĩ khí duy nhất còn sót lại, “Lên! Đứng lên! Chúng ta có thể chết trận! Nhưng không thể chết ở chỗ này được!”
Không có người động đậy, thậm chí còn chẳng có người phát ra tiếng nào.
Bởi vì Mạc Tiệp tướng quân bách chiến bách thắng của bọn họ, giờ phút này đang bị nhốt một mình ở hang Già Lăng, cửu tử nhất sinh.
Tuyết rơi xuống càng lúc càng lớn, như là một buổi đưa ma trong tĩnh lặng.
Cuối cùng nam nhân nọ cũng suy sụp mà quỳ xuống, đầu đập lên chỗ đất lạnh băng, kêu khóc: “Tướng quân ơi…”
……
Mạc Tiệp trúng kế.
Mạc Tiệp chỉ vừa hai mươi sáu, lại đã trải qua nhiều trận chiến, không chỉ có võ công tuyệt diệu, dụng binh bày trận cũng cực kỳ khôn khéo xảo trá, hiệu là Cáo Tuyết.
Giờ phút này cả người nàng yếu nhược, tê liệt ngã xuống bờ sông kết băng –––– trong hang có khói độc.
Khoé miệng nàng hiện lên một nụ cười khổ, sầu thảm lẩm bẩm mà nói nhỏ: “Không thể nghĩ được ta chinh chiến cả đời, trước khi chết bên cạnh lại không có một bóng người, cả nước miếng cũng không nuốt được.”
Thế của hang Già Lăng hiểm yếu, hàng năm khói độc lượn lờ, chim thú cũng không thể sống, chỉ có kiến độc sâu bọ bò cạp tàn sát bừa bãi.
“Bắt giặc, bắt vua trước.” Một tiếng nói lành lạnh, quyến rũ khoan thai truyền tới.
“Ai?” Mạc Tiệp cảnh giác nhìn quanh bốn phía, bản năng muốn đứng dậy, nhưng ngay cả một ngón tay nàng cũng không động đậy được –––– Có thể tự do ra vào trong hang độc này, chắc chắn không thể là kẻ đầu đường xó chợ.
“Ôi chao, tướng quân đại nhân của quốc gia man di, lại là một đại tỷ tỷ xinh đẹp đấy.”
Bóng người dần dần hiện ra trong sương mù, lại là một thiếu niên áo trắng vô cùng khôi ngô, tuy rằng cơ thể cao lớn thẳng tắp, nhưng giữa mày lại lộ ra một chút non nớt làm bại lộ số tuổi không lớn của hắn.
“Thái tử điện hạ cẩn thận.” Thị vệ bên cạnh ngăn hắn lại mà nhắc nhở.
“Sợ cái gì, ả trúng thất hương độc của ta, dù cho võ công cao cường cũng uổng công.” Thiếu niên áo trắng hiện ra một nụ cười đắc ý bên môi, “Người đâu, đưa ả ta về doanh trướng của ta.”
Trong lòng Mạc Tiệp kinh sợ, trận chiến thay đổi thất thường làm nàng tính sai cả một trận, lại là Thái tử mới phong của Chiêu Quốc Bùi Ngọc lãnh binh thân chinh.
Từ nhỏ Bùi Ngọc đã có tài lạ thường, tuy là được ngự y của hoàng đế sinh ra, lại được hoàng đế yêu thương, sớm có được ngôi vị Thái tử.
Cả triều văn võ, không một người phản đối.
Tên của Bùi Ngọc như sấm bên tai.
Mạc Tiệp miệng đắng lưỡi khô, lại không có sức phản khác, chỉ đành mặc cho mấy tên thị vệ khiêng nàng vào doanh trướng.
Trong lều vải ấm áp hoà hợp, làm người ta mơ màng muốn ngủ.
Mạc Tiếp thử cắn đầu lưỡi làm bản thân tỉnh táo nhưng qua vài lần phí công nàng phải từ bỏ –––– ngay cả hai má của nàng cũng không dùng sức được.
“Tướng quân thật thông minh, có thể nhìn thấu được cạm bẫy của ta nhiều lần như vậy, ngươi là người đầu tiên.” Bùi Ngọc đùa nghịch cây kiếm trong tay thong dong bước qua, “Cho nên, ta ngược lại lại muốn nhìn, rốt cuộc ngươi là thần thánh phương nào.”
“Được làm vua thua làm giặc, ta không có lời nào để nói.” Mạc Tiệp nản lỏng thoái chí nói.
“Nữ tử bị bắt, tỷ tỷ biết chuyện gì sẽ xảy ra không?” Bùi Ngọc thản nhiên tự đắc mà rót một ly trà.
“Chiêu Quốc thờ phụng lễ giáo, lại cũng làm nhục nữ nhân?” Mạc Tiệp khinh thường chế nhạo.
Thực ra Mạc Tiệp sợ, lại không phải sợ bị làm nhục, chỉ là… Mấy năm nay nàng liên tục chinh chiến, chưa từng có chuyện tình yêu, nhưng cũng có người trong lòng –––– nàng sợ là cuối cùng không có cách nào đứng bên cạnh Nam Cung ca ca.
Nhưng mà đã chiến bại, nàng cũng đã là một người chết.
Mạc Tiệp ngừng mạch suy nghĩ, lập tức hoàn toàn không sợ nữa.
“Rõ ràng là tỷ tỷ nhiều lần mang binh đến quấy nhiễu biên cảnh ta, làm cho dân chúng lầm than, là sai trước.”
Bùi Ngọc nhấp một ngụm trà, sau đó nắm cằm Mạc Tiệp, nhắm ngay đôi môi khô khốc của nàng mà nhả hết ra: “Tỷ tỷ khát nước rồi?” Nói xong hắn như chơi vui mà liếm mút đầu lưỡi của Mạc Tiệp một chút, “Ừm… Đầu lưỡi của tướng quân vừa mềm vừa ngọt.”
Mạc Tiệp hơi sặc, đột nhiên nuốt xuống, trợn mắt nhìn thiếu niên trước mặt.
“Ta rất vừa lòng,” Bùi Ngọc còn nhỏ tuổi, cảm thấy hứng thú với nữ nhân, vẫn quay đầu một cái, “Tỷ tỷ, ta quyết định tự chơi trước đủ thì bắt ngươi khao tướng sĩ khác.”
“Cút! Ai là tỷ tỷ ngươi!” Mạc Tiệp bực bội, lại chỉ có thể không có sức mà phỉ nhổ, “Muốn chém muốn giết… Ngươi!”
Bùi Ngọc không đợi nàng nói hết, đã dùng kiếm chậm rãi cắt mở ngực áo trên của nàng, thứ lộ ra lại là một tầng băng gạc trong suốt, bọc chặt một đôi vú sữa trắng nõn, quầng vú hồng phấn ẩn hiện lộ ra ngoài.
Hắn giật mình nhìn chằm chằm hai bên ngực đầy đặn của Mạc Tiệp: “Vú của tỷ tỷ lại lớn như vậy, bắt đầu chiến đấu đúng là không tiện, lại bọc thành như vậy, nhất định rất khó chịu nhỉ? Để ta thay ngươi cởi ra.”
Hắn nói xong lại xoẹt qua, một lớp lại một lớp mà cẩn thận cởi bỏ băng gạc.
“Ngươi dừng tay!” Mạc Tiệp gầm lên.
Vừa dứt lời, băng vải đã hoàn toàn bị cởi xuống, bầu sữa trần trụi bại lộ trong tầm mắt của Bùi Ngọc, đỉnh đầu hồng phấn bởi vì giá rét mà nhạy cảm run lên.
Bùi Ngọc thưởng thức đôi thỏ no đủ này, dùng ngón trỏ chạm đến đầu ngực: “Trong sách thuốc nói, nữ nhân vú lớn, đâm vào đều rất hứng thú.”
Sách thuốc sao lại có loại chuyện này! Mạc Tiệp hung dữ trừng hắn, giật giật ngón tay, vẫn không có sức như cũ.
“Tỷ Tỷ, vú này vừa trắng vừa mềm, nhất định là vẫn luôn giấu giếm, không cho người khác xem, đáng tiếc hiện tại cũng chỉ có thể bị ta chơi,” Đôi tay Bùi Ngọc vuốt ve thưởng thức bầu sữa sung túc kia, ấn lên đỉnh núi mà dằn gảy qua lại, “Tỷ tỷ ngươi xem, đầu vú của ngươi bị ta chơi đến nỗi đứng lên rồi.”
Bùi Ngọc bưng chén trà trong tầm tay lên, hãy còn nhẹ hớp một ngụm, lại cúi đầu đút cho nàng một ngụm, lại nghe thấy ngoài lều vải có người bẩm báo, nói Dịch Quốc đầu hàng.