Không Hề Có Khả Năng Là Người Yêu

Chương 47

“Không được, đau dài không bằng đau ngắn, bây giờ mình phải đi tìm Tuệ Tuệ!” Trịnh Bảo Châu mở cửa, chuẩn bị nói trực tiếp với Lương Tuệ Tuệ, nhưng vừa mở cửa ra cô lập tức sợ hãi.

“Không được, không được.” Cô đóng cửa lại, lui vào trong phòng: “Mình không thể lỗ mãng như vậy được, nhất định là phải nói nhưng phải cách gì đó khác.

Trầm tư hai giây, cô cảm thấy việc này cũng không có cách nào tốt nhất: “Hay là vẫn nói thẳng, dù sao nói thế nào thì kết quả vẫn giống nhau thôi!”

Cô lại hùng dũng oai về khí phách hiên ngang mở cửa sau đó lại sợ hãi, đóng cửa lui về.

“Mặc dù Tuệ Tuệ nhìn thoải mái nhưng thật ra khá nhạy cảm, cô ấy sẽ không bị sốc chứ?”

Trịnh Bảo Châu phiền não đau hết cả đầu, tất cả đều tại thằng chó khốn nạn kia!

Không được, vẫn phải nói!

Trịnh Bảo Châu lại mở cửa ra, Khúc Trực đứng ở hành lang, nhìn cô mở cửa tới tới lui lui nhiều lần, cuối cùng không nhịn được lên tiếng cắt đứt cô: “Trịnh Bảo Châu, cậu lên cơn à?”

“...” Lúc này Trịnh Bảo Châu mới chú ý tới Khúc Trực ở hành lang, cũng không biết anh về từ lúc nào. Cô nhếch miệng, đóng cửa lại hai giây sau lại mở cửa ra, Trịnh Bảo Châu thò đầu từ bên trong ra: “Khúc Trực.”

Cô hét lên gọi Khúc Trực.

Khúc Trực nhìn cô, ý bảo cô có gì cứ nói.

Trịnh Bảo Châu vẫy tay với anh, nhỏ giọng nói: “Cậu tới đây.”

“...” Đuôi lông mày Khúc Trực khẽ giật, trầm ngâm một lúc đó nhấc chân đi tới.

Trịnh Bảo Châu đứng ở cửa ra vào, giữa hai người cách nhau một cách cửa khép hờ. Trịnh Bảo Châu không đi ra, Khúc Trực cũng không đi vào.

Trịnh Bảo Châu nhìn xung quanh hàng lang sau đó nhỏ giọng nói với Khúc Trực: “Cậu còn nhớ bạn trai của Tuệ Tuệ, Lý Dật Phàm chứ?”

“Ừm.” Khúc Trực khẽ gật đầu: “Làm sao vậy?”

Trịnh Bảo Châu lòng đầy căm phẫn nói: “Tôi nhờ bạn tôi điều tra giúp, thật ra cậu ta là một thằng khốn! Xài tiền của Tuệ Tuệ để theo đuổi hoa khôi của khoa cậu ta!”

“Hừ.” Khúc Trực khịt mũi coi thường: “Không ngoài dự đoán.”

Trịnh Bảo Châu cau mày: “Nhưng bây giờ làm thế nào để nói với Tuệ Tuệ đây?”

Khúc Trực hỏi cô: “Cậu có chứng cứ không?”

“Có.” Trịnh Bảo Châu muốn đưa ảnh cho Khúc Trực xem mới phát hiện điện thoại bị mình để quên trên bàn: “Cậu chờ chút.”

Cô nhanh chóng vào nhà cầm lấy điện thoại, tìm hình Đàm Diệu gửi cho cô: “Cậu xem, đây là ảnh chụp thằng chó Lý Dật Phàm với hoa khôi của khoa! Vừa nhìn cũng biết không phải quan hệ bạn học bình thường!"

Khúc Trực nhìn thoáng qua màn hình, qua bức ảnh đúng là hai người thực sự rất thân thiết, có vẻ là người yêu với nhau: “Cậu cầm ảnh chụp nói thẳng với Lương Tuệ Tuệ đi.”

Trịnh Bảo Châu rụt người về phía sau: “Nhưng mà như vậy có trực tiếp quá không? Như thế sẽ làm Tuệ Tuệ tổn thương mất!”

Khúc Trực nói: “Thứ khiến cô ta tổn thương là chuyện này, mà không phải việc cô nói thế nào. Cho dù cô uyển chuyển nói với cô ta kiểu gì thì sự tổn thương mà cô ta phải chịu là như nhau.”

Trịnh Bảo Châu nhíu mày, cô cảm thấy Khúc Trực nói không sai.

“Vậy… chọn ngày không bằng gặp ngày, bây giờ chúng ta đi nói luôn đi?”

Chân mày của Khúc Trực lại khẽ giật: “Chúng ta?”

“Đi thôi!” Trịnh Bảo Châu không cho Khúc Trực cơ hội nói thêm, kéo anh đi để tăng thêm can đảm cho bản thân.

Khúc Trực: “…”

Hôm nay Lương Tuệ Tuệ đi làm ca tối, bây giờ còn đang ở nhà hàng. Trịnh Bảo Châu nắm lấy áo khoác của Khúc Trực, kéo anh đi thẳng một mạch đến cửa khách sạn.

Nữ nhân viên nhìn họ cả đường đi hét to yêu rồi, yêu rồi.

Lương Tuệ Tuệ và Tề Thịnh đang đứng ở cửa nhà hàng nói chuyện, thấy Trịnh Bảo Châu lại đây, Lương Tuệ Tuệ vui vẻ gọi cô một tiếng: “Cô Bảo Châu, cô tới rồi à? Anh Tề đang chuẩn bị đặt cơm cho tối mai đó.”

Tề Thịnh liếc nhìn tư thế hiện tại của Trịnh Bảo Châu và Khúc Trực, cười híp mắt mở miệng: “Ngày mai người của khách sạn Định u muốn tới công ty chúng tôi xem thử, giáo sư La bảo tôi buổi tối mời họ ăn bữa cơm, nhất định phải lấy được đơn đặt hàng lớn này. Tôi nghĩ cứ ăn ở chỗ của mọi người luôn, gần mà ngon.”

Hai người họ bên xướng bên họa khiến Trịnh Bảo Châu quên mất việc chính: “Khách sạn Định u à? Là muốn mua người máy của mấy người hả?”

“Đúng vậy.” Tề Thịnh gật đầu: “Họ là khách sạn năm sao, trước mắt còn chưa mua người máy đưa cơm, nhu cầu cũng rất lớn. Nếu chúng tôi có thể đàm phán thuận lợi thì sẽ là một khoản thu nhập khả quan!”