Sau khi Khúc Trực rời khỏi khách sạn thì đến thẳng công ty. Robot dẫn đường cho người mù vẫn đang trong giai đoạn nghiên cứu, thời gian eo hẹp mà nhiệm vụ nặng nề nên chỉ có thể sử dụng luôn khoảng thời gian nghỉ trưa.
Lúc Khúc Trực về phòng làm việc, mấy đồng nghiệp đều đang làm việc, gần đây nhiệm vụ của Tề Thịnh chủ yếu là bán robot giao đồ ăn, cố gắng kiếm tiền cho công ty. Anh ta cũng không ngờ, một nhân viên nghiên cứu như anh ta còn phải phụ trách vấn đề tiêu thụ.
Anh ta cho rằng mình là người sầu khổ nhất công ty, nhưng thấy Khúc Trực đi vào với cái vẻ đau khổ, anh ta lập tức hưng phấn: “Lão Khúc, cậu có tâm sự buồn phiền gì à? Mau kể cho tôi vui vẻ chút nào.”
Khúc Trực trả lời anh ta: “Không có gì.”
Tề Thịnh không tin: “Vậy mặt mày cậu ủ dột là đang nghĩ cái gì à?”
Khúc Trực nói: “Trịnh Bảo Châu.”
Tề Thịnh vừa nghe thấy cái tên này, lại càng hăng hái: “Cô Bảo Châu lại có chuyện gì à?”
Đồng nghiệp ở gần nhất có mái tóc đuôi ngựa buộc thấp thường xuyên nghe thấy họ nhắc đến cái tên này, bèn hỏi một câu: “Là cô gái muốn làm người nổi tiếng ấy hả?”
Khúc Trực im lặng lại một lát, liếc nhìn Tề Thịnh: “Anh kể à?”
Tề Thịnh chột dạ cười giả lả: “Haha, tôi chỉ buột miệng nói ra thôi…”
Đồng nghiệp nói: “Muốn làm người nổi tiếng cũng chẳng có gì, ngôi sao nữ có thể trang điểm thật xinh đẹp lộng lẫy, được nhiều người theo đuổi, rất dễ thỏa mãn lòng hư vinh.”
“Cũng không phải.” Khúc Trực phản bác lại: “Người nổi tiếng cũng là một công việc, hơn nữa chưa chắc đã nhẹ nhàng hơn những công việc khác, muốn tỏa sáng thì cũng cần phải bỏ ra rất nhiều nỗ lực.”
Người đồng nghiệp ngạc nhiên nhìn anh, dường như không ngờ anh sẽ nói như vậy.
Khúc Trực lấy ra một bản vẽ đang được cuộn tròn, để ở trên bàn chậm rãi mở ra: “Vẫn nên bàn chuyện công việc thôi, tôi đã nhận được bản vẽ mặt bằng của ga tàu, họ đã vẽ rất chi tiết nhưng chúng ta vẫn phải đi khảo sát thêm lần nữa.”
Hợp tác với ga tàu phát triển trạm người máy dẫn đường cho người mù là một thử nghiệm hoàn toàn mới. Với sự xuất hiện của tàu điện ngầm việc, việc đi lại của con người đã trở nên thuận tiện, nhưng không bao gồm hơn mười triệu người mù. Cho dù ngồi tàu điện ngầm đi làm mỗi ngày cũng rất khó gặp được người mù trên tàu điện ngầm.
Căn cứ vào quy định liên quan đến tàu điện ngầm, chó dẫn đường cho người mù có thể lên tàu điện ngầm, chỉ là chó dẫn đường không thể nào thu xếp chỗ ngồi cho chủ của nó, cho nên người khiếm thị thường đi cùng nhân viên ga tàu. Lên tàu, sau khi đến trạm dừng lại chờ đợi nhân viên ga tàu bên ngoài dắt ra ngoài trạm.
Mà việc mấy người Khúc Trực muốn làm, chính là nghiên cứu ra robot dẫn đường cho người mù có thể làm thay công việc này cho nhân viên ga tàu.
Khúc Trực rất coi trọng hạng mục này, bởi vì đây không chỉ đơn giản là nghiên cứu ra một con robot, mà là đưa phương tiện tàu điện ngầm đi vào trong cuộc sống của người mù, để họ cũng có thể sống tốt hơn trong thành phố này.
Bắt tay vào làm việc thì thời gian trôi qua rất nhanh, lúc Khúc Trực để ý thì bên ngoài trời đã tối đen từ lâu. Anh thay quần áo rời khỏi phòng thí nghiệm, thấy Tề Thịnh đang chờ ở bên ngoài.
“Đang đợi tôi à?” Khúc Trực chấm công, đi ra ngoài. Tề Thịnh đuổi theo, ở bên cạnh nói: “Chờ cậu ăn cơm tối đó.”
Khúc Trực hừ nhẹ một tiếng: “Tôi thấy anh đang muốn ăn dưa(*) thì đúng hơn.”
(*)Trong tiếng trung, có nghĩa là hóng chuyện, hóng hớt.
“...” Cái này mà cậu cũng nhìn ra: “Vậy tôi cũng không giả vờ nữa, tôi cảm thấy hôm nay cậu có hơi khác thường, tự dưng lại nói đỡ cho cô Bảo Châu.”
Khúc Trực do dự một lúc, mở miệng nói: “Tôi không nói đỡ cho cậu ta, tôi chỉ cảm thấy, có thể trước đây tôi đã có chút thành kiến với cậu ta.”
Tề Thịnh vui như mở cờ trong bụng: “E là không chỉ có chút đâu nhỉ?”
Thấy ánh mắt lạnh như băng của Khúc Trực lại lia tới, Tề Thịnh vội vàng nói: “Có thể kể lại quá trình thay đổi suy nghĩ của cậu không?”
“...” Khúc Trực đã từng được chứng kiến Tề Thịnh hóng hớt như thế nào, nếu hôm nay không thỏa mãn trí tò mò của anh ta, anh ta có thể sẽ dính lấy anh tra hỏi một tuần: “Tôi nghe Lương Tuệ Tuệ nói, cậu ta giúp bọn họ đăng ký lớp tiếng anh, lớp trang điểm, không ít nhân viên khách sạn không có bằng cấp, vào đây mới được cho đi học. Một bà chủ thông minh sẽ kinh doanh như vậy ư?”
Nghề phục vụ thường không có tính cố định, có thể bạn vừa đào tạo xong nhân viên, ngoảnh lại họ đã không làm nữa, chứ nói gì đến những lớp học Trịnh Bảo Châu đăng ký cho họ còn không phải là năng lực chuyên môn mà là kỹ năng cơ bản của nhân viên lúc vào làm nên có.
“Cô ấy không phải đang kinh doanh, cô ấy đang làm từ thiện.” Tề Thịnh nghe Khúc Trực kể xong, không nhịn được mà cười cười: “Cô ấy thật sự muốn giúp đỡ những cô gái đó.”