“Đúng đó, bởi vì chúng tôi thường phải tiếp khách nước ngoài nên cô Bảo Châu đăng ký lớp học tiếng Anh cho chúng tôi.” Lương Tuệ Tuệ giải thích với Khúc Trực: “Là kiểu học online, mọi người tranh thủ thời gian rảnh học là được, rất linh hoạt. Nhưng mà mỗi tuần giáo viên đều kiểm tra bài tập một lần, không làm xong sẽ báo cho cô Bảo Châu biết!”
“À, thế à…”
“Không chỉ có lớp tiếng Anh mà còn cả lớp trang điểm nữa!” Lương Tuệ Tuệ nói thêm còn khua tay hai cái: “Bởi vì nhân viên phục vụ và lễ tân đều phải trang điểm nên cô Bảo Châu đặc biệt giúp chúng tôi đăng ký lớp học trang điểm. Lúc tôi mới đến đây thì không biết làm cái gì hết, rất quê mùa, giờ tôi cũng đã học được cách trang điểm xinh xắn rồi!”
Khúc Trực không nói gì, hình như đang suy nghĩ điều gì đó.
Lương Tuệ Tuệ khoe về Trịnh Bảo Châu là bắt đầu không dừng lại được: “Anh Khúc chắc cũng phát hiện ra rồi đúng không, khách sạn chúng tôi đa số là nhân viên nữ. Thực ra cô Bảo Châu hoàn toàn có thể thuê một người vừa biết tiếng Anh vừa biết trang điểm, nhưng cô ấy lại bằng lòng cho chúng tôi một cơ hội! Cô ấy nói cho dù sau này chúng tôi không làm ở đây nữa thì cũng đã đủ vốn liếng đi tìm một công việc tốt. Con người cô ấy thực sự rất tốt! Cô ấy không những xinh đẹp mà còn hiểu biết, tôi mong sau này tôi cũng có thể trở thành một người như cô ấy.”
Khúc Trực sửng sốt. Trong mắt anh, Trịnh Bảo Châu không biết gì khác ngoại trừ chuyện làm đẹp. Anh chưa từng nghĩ Trịnh Bảo Châu sẽ trở thành mục tiêu cố gắng trong mắt người khác, cũng chưa từng nghĩ cô sẽ làm những việc như Lương Tuệ Tuệ vừa nói.
“Anh Khúc, anh sao vậy?” Lương Tuệ Tuệ thấy Khúc Trực đứng thất thần thì quơ tay trước mặt anh.
“Không có gì.” Khúc Trực lấy lại tinh thần, trả lời Lương Tuệ Tuệ.
Trịnh Bảo Châu ra khỏi nhà hàng thì nhìn thấy Khúc Trực đang dụ dỗ nhân viên nữ của nhà hàng mình!
Cái tên âm hồn không tan Khúc Trực kia khiến Trịnh Bảo Châu rất mệt tim.
“Tuệ Tuệ, hai người đang làm gì thế?” Trịnh Bảo Châu đi tới hỏi Lương Tuệ Tuệ.
Lương Tuệ Tuệ nói: “Tôi đang học thuộc từ vựng đây!”
“Ồ.” Trịnh Bảo Châu cúi đầu nhìn, thấy cô ta đang học thật thì thoáng yên tâm: “Đúng rồi, tôi vừa nghe Ngụy Trân nói tối nay mọi người muốn ra ngoài karaoke, hôm nay cô không làm ca tối, muốn đi với bọn họ không?”
Lương Tuệ Tuệ suy nghĩ một chút, cuối cùng lắc đầu: “Không đi đâu, tôi còn nhiều từ vựng lắm, nền tảng của tôi không tốt, phải dành nhiều thời gian hơn.”
Trịnh Bảo Châu quan sát cô ta: “Cô vì học thuộc từ vựng hay vì tiết kiệm tiền vậy?”
Lương Tuệ Tuệ nói: “Tôi thật sự vì học thuộc từ vựng!”
“Ồ…” Trịnh Bảo Châu thản nhiên hỏi: “Người bạn trai cô nói với tôi lần trước đang học ở đại học nào thế?”
“Đại học H, có gì sao?”
“Không có.” Trịnh Bảo Châu cười với cô ta: “Trước đây cô có từng đi thăm anh ta chưa?”
Lương Tuệ Tuệ gật đầu: “Năm ngoái đi một lần, nhưng năm nay anh ấy thi tuyển sau đại học nên anh ấy nói tôi tới sẽ làm phiền anh ấy nên tôi không đi nữa.”
“Ồ… Vậy…”
Trịnh Bảo Châu còn muốn nói gì đó, Lương Tuệ Tuệ đã ôm sách trên bàn rồi rời đi: “Cô Bảo Châu, tôi không làm phiền cô và anh Khúc nữa!”
Trịnh Bảo Châu: “…”
Khóe miệng Khúc Trực khẽ giật, quay người cũng định rời khỏi, Trịnh Bảo Châu gọi với theo anh: “Này Khúc Trực, cậu đợi chút, tôi có chuyện muốn hỏi cậu.”
Khúc Trực xoay người lại nhìn cô: “Chuyện gì?”
Trịnh Bảo Châu tiện tay cầm một quả cam trên bàn rồi ngồi xuống sofa: “Cậu ngồi đi, ngồi xuống nói.”
Khúc Trực bĩu môi, đi tới ngồi xuống sofa đối diện cô.
Trịnh Bảo Châu vừa bóc vỏ cam vừa nói với anh: “Tuệ Tuệ có một người bạn trai đang ở thành phố H, còn đang đi học, hằng tháng Tuệ Tuệ đều chuyển tiền lương của mình cho cậu ta. Đứng ở góc độ của con trai các người mà nói, cậu cảm thấy người con trai này đáng tin không?”
Khúc Trực hỏi: “Chính là người bạn trai sắp thi tuyển sau đại học vừa được nhắc đến đó sao?”
“Đúng, không sai.”
“Không đáng tin.”
“Đúng chứ gì!” Hiếm khi Trịnh Bảo Châu có cùng một ý kiến với Khúc Trực: “Tôi cũng thấy không đáng tin, nhưng tôi lại sợ hiểu nhầm cậu ta.”
“Không có gì hiểu nhầm cả, một người con trai trưởng thành còn phải sống dựa vào tiền lương của bạn gái thì vốn đã rất có vấn đề.”
Trịnh Bảo Châu: “Có điều cậu ta đang bận thi tuyển sau đại học.”
“Lúc trước tôi ở nước ngoài cũng là vừa làm vừa học, mà có thấy tôi chậm trễ học hành đâu.”
Trịnh Bảo Châu: “…”
Mặc dù cô cũng không tin Lý Dật Phàm kia, nhưng Khúc Trực nói vậy cũng có hơi coi thường người khác rồi.
“Tôi cảm thấy có thể não cậu ta không tốt được như cậu…”
“Não không tốt còn thi tuyển sau đại học à?”
Trịnh Bảo Châu: “…”
“Học thần” nói chuyện quản là hợp lý.
Cô ăn xong một quả cam thì Đàm Diệu đi dạo bên ngoài về.