Không Hề Có Khả Năng Là Người Yêu

Chương 33

Trịnh Bảo Châu vờ như không có việc gì xảy ra, cầm thìa lên ăn tiếp bữa sáng của mình. Bàn bên cạnh đã được Lương Tuệ Tuệ thu dọn sạch sẽ, Khúc Trực bưng dĩa đồ ăn đổi qua bên kia, thuận tiện hỏi thăm Lương Tuệ Tuệ: “Cô biết công viên Tinh Quang bán cây xanh ở đâu không?”

Lương Tuệ Tuệ gật đầu: “Có, công viên Tinh Quang có một chợ hoa rất lớn, trong đó đủ các loại hoa cỏ. Anh Khúc muốn đi mua cây hả?”

“Ừ.” Khúc Trực đáp: “Định đặt ở trong phòng.”

Lương Tuệ Tuệ nghĩ ngợi, tươi cười tự đề cử chính mình: “Nếu không đợi lát nữa tôi đưa anh qua đó luôn, tôi sắp được thay ca rồi.”

Khúc Trực hơi bất ngờ ngước mắt nhìn cô ta: “Cô dẫn tôi qua đó sao?”

“Vâng, anh không biết đó thôi, chợ hoa bên kia có nhiều du khách nên người bán hay chặt chém khách! Anh tự đi qua đó mua chắc chắn sẽ rất đắt, tôi đi cùng thì có thể mặc cả giúp anh, tôi rất biết cách mặc cả đấy!”

Cô ta vừa nói như vậy, Khúc Trực đúng là hơi do dự: “Liệu có làm phiền cô quá không?”

“Không đâu, không đâu! Chờ anh ăn sáng xong, công việc của tôi chắc cũng xong rồi!” Lương Tuệ Tuệ cứ thế quyết định, sau đó đi thu dọn bàn ăn tiếp.

Từ lúc bắt đầu Trịnh Bảo Châu đã dựng thẳng lỗ tai nghe họ nói chuyện, cô cũng đã dặn dò Lương Tuệ Tuệ mấy trăm lần, bảo cô ta cách xa Khúc Trực một chút, sao mà cô ta lại không chịu nghe cơ chứ!

Trịnh Bảo Châu thầm thở dài một hơi.

Lúc Lương Tuệ Tuệ thay ca với người khác, Trịnh Bảo Châu và Khúc Trực đều đã ăn sáng xong. Lương Tuệ Tuệ thay quần áo bình thường của cô ta, chuẩn bị dẫn Khúc Trực đi chợ hoa, Trịnh Bảo Châu cũng đi theo: “Hai người muốn đi chợ hoa hả? Tôi đi cùng với hai người nhé, tôi cũng muốn mua chút cây xanh, vừa khéo có thể lái xe chở hai người luôn.”

“Vậy thì được quá, cảm ơn cô Bảo Châu!” Lương Tuệ Tuệ vui mừng gật đầu. Cô ta vốn định dẫn Khúc Trực ngồi xe buýt du lịch qua đó. Bởi vì nông trường Tinh Quang và công viên Tinh Quang cách nhau không xa lắm nên đã mở một tuyến xe buýt riêng biệt qua lại giữa hai nơi, tiện thì có tiện đó nhưng nếu muốn mua rất nhiều cây thì hơi khó mang về.

Lúc Trịnh Bảo Châu lái xe lại đây, Lương Tuệ Tuệ chủ động mở cửa sau, ngồi xuống. Bàn tay đặt trên cửa xe của Khúc Trực khựng lại một chút, cuối cùng vẫn đi đến phía trước, mở cửa ghế phụ.

Trịnh Bảo Châu vừa thắt chặt dây an toàn thì thấy Khúc Trực mở cửa xe ngồi vào. Cô quay đầu nhìn anh, Khúc Trực như không để ý ánh mắt của cô, bình tĩnh thắt dây an toàn của mình.

Quả nhiên chỉ cần da mặt đủ dày thì sẽ không biết xấu hổ là cái đinh gỉ gì.

Trịnh Bảo Châu thầm thở dài trong lòng, điều chỉnh dây an toàn rồi lái xe ra ngoài.

Cả đoạn đường cô không hề nói gì với Khúc Trực, nhưng Lương Tuệ Tuệ ngồi ở ghế sau lại rất phấn khích. Giờ chẳng khác nào cô ta đang được ngồi ở ghế VIP để đu CP!

Phần lớn diện tích của công viên Tinh Quang được trồng đủ loại hoa cỏ cùng với những tòa nhà độc đáo. Chợ hoa mở gần vườn hoa, ngày nào cũng có người ra vào tấp nập, ngoài du khách thì cũng có không ít người địa phương tới mua hoa.

Khó khăn lắm Trịnh Bảo Châu mới tìm được chỗ đậu xe. Sau khi đỗ xe xong xuôi, ba người cùng nhau đi dạo chợ hoa. Mặc dù hiện giờ không phải mùa xuân nhưng các loại hoa ở đây vô cùng đa dạng, từ những loài cây nhỏ đến những cây lớn giá trị lên đến hàng vạn tệ đều có thể tìm thấy ở nơi này. Khúc Trực chọn hai chậu cây ở một cửa hàng, Trịnh Bảo Châu để ý, quả nhiên lại là loại cây tươi mát, dễ thương.

Anh thực sự rất thích loại cây này.

Ông chủ bán hai chậu cây giá bảy mươi tệ, Lương Tuệ Tuệ vừa nghe xong đã không vui: “Ông chủ, một chậu này ông bán ba mươi lăm tệ có đắt quá không vậy? Hai chậu bốn mươi tệ thì tôi mua.”

Ông chủ cũng không vừa: “Cô trả giá thấp quá, giá này không bán được đâu em gái ạ.”

“Ôi ông chủ à, tôi cũng không phải lần đầu tới chỗ này, chậu này ba lăm còn tạm chấp nhận được nhưng cái này thì đắt quá rồi, bốn mươi tệ thôi.”

“Bốn mươi tệ thật sự không mua được đâu, tôi lỗ vốn mất.”

“Sao lại thế được? Ông chủ đừng có dọa tôi. Hay là vậy đi, tôi thêm năm tệ, bốn mươi lăm.”

Cô ta kì kèo với ông chủ thêm mấy lần nữa, cuối cùng ông chủ đồng ý bán cho cô hai chậu năm mươi tệ. Lương Tuệ Tuệ thấy ông ta không thể hạ giá thêm nữa bèn nói: “Vậy cho tôi thêm vài cái đế.”

“Chậc, đừng nhỏ mọn vậy chứ, đế chậu có đáng bao nhiêu đâu.”

Ông chủ nói: “Sao lại không đáng bao nhiêu? Đế năm đồng một cái.”

“Đấy, chẳng phải không đáng bao nhiêu à? Có mấy đồng bạc lẻ!”

“…” Thế mà cô còn vì mấy đồng bạc này mà phí cả buổi cò kè mặc cả với tôi à?