Hệ thống sưởi bên trong hội trường được bật hết mức, Trịnh Bảo Châu mặc kiểu này cũng không cảm thấy lạnh. Lúc này còn chưa đến sáu giờ nhưng khách khứa đã khá đông đủ, mọi người đang đứng tụm tốp năm tốp ba nói chuyện phiếm với nhau. Trịnh Bảo Châu liếc mắt đã thấy Khúc Trực mặc vest đứng cách đó không xa. Tuy cô không muốn thừa nhận nhưng khuôn mặt kia của anh quả thật rất hơn người, liếc mắt một cái là có thể tìm ra anh trong đám người đông đúc.
Xung quanh Khúc Trực có không ít người đang vây quanh, Trịnh Bảo Châu không biết đó là đồng nghiệp của anh hay là mấy ông giám đốc cảm thấy hứng thú với nghiên cứu của anh nên cô cũng không định tiến lên bắt chuyện mà tự mình đi ra một góc, cầm một món đồ ngọt lên thưởng thức.
Cô chỉ đứng đại một chỗ vẫn hấp dẫn không ít ánh mắt của người khác. Vẻ ngoài của cô vừa không giống người làm nghiên cứu trong khu khoa học công nghệ cao, cũng không giống mấy tổng giám đốc thét ra lửa trên thương trường. Ngược lại cô giống như một ngôi sao trẻ tuổi, chỉ bưng một dĩa đồ ngọt đứng ở đó vẫn mang lại cảm giác như đang đứng trên thảm đỏ.
Tề Thịnh nghe thấy có người đang bàn tán về ngôi sao nữ thì quay qua nhìn xung quanh, quả nhiên nhìn thấy Trịnh Bảo Châu. Lúc ấy Trịnh Bảo Châu đang vừa cười vừa nói chuyện với mấy người đàn ông mặc vest đứng đối diện, Tề Thịnh cầm ly sâm panh đi tới, chào cô một tiếng: “Chào cô Bảo Châu.”
Trịnh Bảo Châu quay người lại, nhìn thấy là Tề Thịnh thì mỉm cười, khẽ gật đầu với anh ta. Mấy người đứng phía đối diện thấy bạn cô đến thì không quấy rầy cô nữa, cầm ly rượu đi tìm người khác nói chuyện phiếm. Tề Thịnh nhìn thoáng qua họ rồi đi đến trước mặt Trịnh Bảo Châu hỏi: “Hai người vừa nãy là ai thế? Bạn cô à?”
“Không phải.” Trịnh Bảo Châu lắc đầu: “Là người tôi vừa mới quen ở tiệc rượu, một người là Tổng Giám đốc Lưu, một người là Tổng Giám đốc Trịnh, cả hai còn cùng quê với tôi nữa đó, ha ha.”
Cô nhìn nhìn Tề Thịnh cũng đang đi giày da mặc vest, hỏi anh ta: “Anh cũng tới đây tìm nhà tài trợ à? Tôi nghe nói các anh đang làm người máy dẫn đường cho người mù đúng không?”
Tề Thịnh đáp: “Người máy dẫn đường cho người mù chủ yếu do Khúc Trực phụ trách, thật ra bây giờ hạng mục đó không thiếu tài chính, bởi vì hợp tác với toà thị chính và cả trạm tàu điện ngầm nên cũng được xem như một nửa hạng mục từ thiện.”
Trịnh Bảo Châu không nghĩ tới chuyện này, cô vẫn luôn cho rằng bọn họ đang chế tạo sản phẩm thay thế chó dẫn đường, phục vụ riêng cho người mù mà thôi: “Các anh muốn đặt người máy dẫn đường cho người mù ở trạm tàu điện ngầm sao?”
“Ừ, nếu có thể thành công, sau này người mù đi xe điện ngầm ra ngoài sẽ tiện hơn rất nhiều.”
“Oa, chuyện này rất tốt đấy.” Trịnh Bảo Châu hỏi: “Vậy các tại sao các anh còn tới đây tìm nhà tài trợ?”
Tề Thịnh nói: “Hầy, công ty chúng tôi cũng phải có mấy cái hạng mục có thể mang lại lợi nhuận mới được chứ. Tôi đang chế tạo một loại người máy đưa cơm, bây giờ thị trường đang có nhu cầu về mặt này nên đến xem thử có ông chủ nào có hứng thú hay không.”
Đuôi lông mày Trịnh Bảo Châu khẽ nhướng lên: “Các anh thật sự có người máy đưa cơm hả?”
“Đúng vậy.” Tề Thịnh nhìn cô: “Sao hả, bà chủ Trịnh có hứng thú à? Tôi cảm thấy khách sạn của các cô có thể mua mấy cái đó, buổi tối còn có thể đưa cơm hộp cho khách.”
“Nghe cũng không tệ, có điều nhân viên trong khách sạn của tôi rất có thành kiến với người máy đưa cơm.”
“Chuyện này cũng đâu mâu thuẫn gì nhau đâu, hơn nữa nhân viên cũng có lúc tan tầm, người máy của chúng tôi chỉ cần có điện thì vĩnh viễn không nghỉ!”
“…” Trịnh Bảo Châu im lặng một lát: “Anh biết ăn nói như vậy, chắc hôm nay đã bán được không ít nhỉ?”
“Vẫn đang bàn bạc, vì bán người máy mà hôm nay tôi còn phải kéo cả Khúc Trực qua đây đấy.” Khúc Trực không thích những trường hợp như thế này, anh ta đã phải năn nỉ ỉ ôi mới lôi được đối phương đến tiệc rượu hôm nay.
Trịnh Bảo Châu nhìn qua Khúc Trực mặt mày lạnh tanh đứng bên kia, chậc một tiếng: “Anh gọi anh ta tới thì được tích sự gì cơ chứ? Với cái miệng kia của anh ta, không chừng mối làm ăn tốt cũng bị anh ta nói cho chạy mất luôn.”
“Cô không hiểu đâu.” Tề Thịnh ra vẻ sâu hiểm khó dò: “Cậu ta đẹp trai ngời ngời thế kia, kéo qua đây là có thể thu hút mấy bà chủ như cô đấy.”
Trịnh Bảo Châu: “…”
Vì bán người máy mà không tiếc hy sinh sắc đẹp của đồng nghiệp, vừa nhìn đã biết Tề Thịnh chính là người có thể làm nên chuyện lớn.
“Tôi vào nhà vệ sinh một lát.” Trịnh Bảo Châu đặt bánh ngọt trong tay xuống, nói với Tề Thịnh một tiếng rồi đi về phía nhà vệ sinh. Bụng cô chợt đau râm ran, thầm tính ngày rụng dâu, rồi lại thầm than đừng vậy chứ! Cô bước nhanh vào nhà vệ sinh kiểm tra, quả nhiên phát hiện “bé dâu” đã đến thăm trước hẹn, còn xui xẻo hơn là váy trắng của cô còn bị dây ra một chút!
Trịnh Bảo Châu sụp đổ ngay tại chỗ.
Cô đứng ở trước gương soi đi soi lại, vết đỏ đó rất rõ ràng, đi ra ngoài là có thể bị người khác nhìn thấy ngay lập tức.
Cô bị “bé dâu” nhốt ở nhà vệ sinh rồi. Khóc ròng.jpg
Trịnh Bảo Châu muốn tìm người mượn một chiếc áo che tạm một chút, thế nhưng trong tiệc rượu này cô chỉ quen mỗi Tề Thịnh và Khúc Trực. Tề Thịnh thì… Tuy lúc nãy nói chuyện với anh ta rất vui vẻ nhưng loại chuyện này, cô ngại nhờ vả người ta, còn Khúc Trực thì…
Cứu! Trịnh Bảo Châu chợt nhớ ra, hình như trước đây từng xảy ra chuyện này một lần rồi đúng không? Vào năm cô đang học lớp mười một nhỉ?
Lúc ấy cô cũng bị “bé dâu” nhốt ở nhà vệ sinh như vậy, sau đó cũng là Khúc Trực đến đưa quần áo cho cô?
… Bình tĩnh, Trịnh Bảo Châu, chuyện này trước lạ sau quen, nếu Khúc Trực đã từng có kinh nghiệm một lần, vậy chắc chắn sẽ biết phải làm gì.
Lúc cô lấy điện thoại ra định gửi tin nhắn cho Khúc Trực thì sực nhớ ra là cô không có số điện thoại hay WeChat của Khúc Trực.
“…” Trịnh Bảo Châu yên lặng mở nhóm chat của lớp, tìm được ảnh đại diện của Khúc Trực từ trong danh sách thành viên lớp, sau đó nhấn vào, gửi lời mời kết bạn.
Khúc Trực nghe thấy tiếng chuông điện thoại, cúi đầu nhìn thoáng qua.
Trịnh Bảo Châu gửi yêu cầu kết bạn cho bạn.