“Ha ha ha cái này thì đúng.” Vương Tịnh Nghệ lên tiếng, rồi lại bắt đầu quan sát Trình Bảo Châu.
Điều kiện của Trịnh Bảo Châu thật sự xuất sắc, tuy không gầy cho lắm nhưng dáng người đủ chuẩn. Chiều cao chắc chắn đủ 1m68, gia nhập nhóm chính thức không thành vấn đề, quan trọng nhất là khuôn mặt của cô thật sự rất rất đẹp, Vương Tịnh Nghệ làm diễn viên quần chúng ở đây đã được hai tháng rồi nhưng chưa lần nào cô ấy gặp được diễn viên quần chúng xinh đẹp đến mức này.
Cô ấy bất chợt “A” lên một tiếng: “Tôi nghe nói hôm trước có một diễn viên quần chúng trong nhóm của Tôn Tịnh gây chuyện với cô ta, không phải là cô đó chứ?”
Trịnh Bảo Châu chớp chớp mắt, có hơi kinh ngạc. Câu nói “tiếng lành đồn gần, tiếng dữ đồn xa” là đây đấy ư?
“Sao cô lại biết chuyện này?” Cô hỏi.
Vương Tịnh Nghệ đáp: “Tôi nghe mấy chị em khác bàn tán với nhau rằng cô ta vừa hay ở ngay trong nhóm của Tôn Tịnh. Nghe đồn là do Tôn Tịnh cảm thấy cô diễn viên quần chúng đó quá xinh đẹp cướp hết sự nổi bật của cô ta rồi sợ người ta sẽ không cần cô ta nữa.”
Thoạt đầu khi nghe cách nói này Vương Tịnh Nghệ còn chưa tin. Tuy kỹ năng diễn xuất của Tôn Tịnh luôn bị nghi ngờ nhưng vẻ ngoài vẫn là mỹ nữ được người ta công nhận. Đâu đến nỗi thiếu tự tin đến mức như vậy? Nhưng hôm nay thấy được Trịnh Bảo Châu ngoài đời cô ấy mới hiểu rõ.
“Người chị em à, cô cũng đỉnh thật đó nha!” Vương Tịnh Nghệ giơ ngón cái cho Trịnh Bảo Châu: “Trong đoàn làm phim, những diễn viên quần chúng như chúng ta là kẻ không có được nhân quyền nhất, vậy mà cô lại dám kiếm chuyện với Tôn Tịnh! Xuất sắc!”
Trịnh Bảo Châu xua tay ý bảo cô ấy khiêm tốn một chút: “Tuy địa vị của những diễn viên quần chúng thấp, nhưng phàm là việc gì cũng đáng được bàn luận đúng sai.”
“Cô nói không sai, nhưng ở một nơi như đoàn làm phim, người nào nổi tiếng thì người đó có lý.” Vương Tịnh Nghệ làm diễn viên quần chúng trong đoàn làm phim cũng đã chịu biết bao ấm ức, nhưng cô ấy lại không dám trực tiếp kɧıêυ ҡɧí©ɧ với nữ chính như Trịnh Bảo Châu.
Ở chỗ này, không nổi tiếng chính là tội.
“Tôi thấy quần áo trên người cô đều là đồ của nhãn hiệu Bunny, chắc điều kiện của gia đình cô không tệ đâu đúng không?” Vương Tịnh Nghệ nghiêm túc kiến nghị với Trịnh Bảo Châu: “Nếu có thể thì nên nhờ người nhà tiêu chút tiền để nâng cô lên đi, thật sự khá hơn nhiều việc để cô cứ bị khinh bỉ ở chỗ này.”
Trịnh Bảo Châu nói: “Gia đình tôi không đồng ý cho tôi làm nghề này, là tôi lén họ đến đây.”
“À… Khó trách.” Vương Tịnh Nghệ gật đầu, nghe thấy nhóm trưởng đang sắp xếp mọi người lên xe, cô ấy nhanh chóng kéo Trịnh Bảo Châu đi theo. Xe buýt chở đoàn làm phim đi một giờ mới đến địa điểm quay phim. Xe còn chưa dừng hẳn thì Vương Tịnh Nghệ đã chợt túm lấy tay của Trịnh Bảo Châu. Lực nắm lớn giống như khi Tô Minh Hỷ nghe tin Trịnh Bảo Châu muốn làm ngôi sao nữ.
Trịnh Bảo Châu cả kinh hỏi cô ấy: “Sao vậy?”
Vương Tịnh Nghệ khó kìm nổi sự kích động của mình, nói: “Đây, đây là đoàn phim《 Khanh Trần 》 đó! Nam chính là Lâm Tử Khâm!”
Thân là một “nữ minh tinh dự bị” nên cô luôn chú ý nhất cử nhất động trong giới giải trí, đương nhiên Trịnh Bảo Châu biết Lâm Tử Khâm là ai…
Một bộ phim thần tượng cổ trang nổi tiếng của anh ta vừa được chiếu xong, nhờ có ngoại hình xuất chúng nên anh ta đã thu hút vô số người hâm mộ, hiện là ngôi sao nam mới nổi hàng đầu trong giới giải trí.
Có rất nhiều cô gái trong khách sạn của Trịnh Bảo Châu yêu thích anh ta, vì vậy không có gì ngạc nhiên khi Vương Tĩnh Nghệ cũng là người hâm mộ của anh ta.
Trịnh Bảo Châu cũng hơi kinh ngạc bởi khi gửi thông báo trong nhóm sẽ không đề cập thông tin cụ thể của đoàn làm phim, thường sau đó mới biết: “Thật sao? Hôm nay Lâm Tử Khâm sẽ tới sao?”
Dù không phải người hâm mộ của anh ta nhưng cô vẫn rất vui khi được gặp những anh chàng đẹp trai.
“Chắc sẽ tới, đợi chút có thông báo sẽ biết ngay thôi!” Vương Tĩnh Nghệ nắm lấy tay Trịnh Bảo Châu, tay cô ấy hơi run rẩy: “A a a, làm sao bây giờ, giờ tôi thấy hồi hộp quá!”
“Bình tĩnh nào, hít một hơi thật sâu.”
Vương Tĩnh Nghệ hít vài hơi thật sâu, sau đó xách chiếc ghế nhỏ của cô ấy xuống xe cùng Trịnh Bảo Châu.
Lúc này mọi người vẫn còn đang quay phim, họ được sắp xếp ở trong lều thay quần áo và trang điểm. “Khanh Trần” là một bộ tiên hiệp, hôm nay Trịnh Bảo Châu sẽ đóng vai một đệ tử trẻ tuổi của một môn phái, cô sẽ mặc trang phục giống như Vương Tĩnh Nghệ. Đây là lần đầu tiên Trịnh Bảo Châu ăn mặc như vậy, sau khi trang điểm xong, cô vui vẻ chụp vài tấm ảnh tự sướиɠ: “Không ngờ mình mặc đồ cổ trang cũng đẹp đấy chứ.”