Tiết học đầu tiên là chuyên mục tự giới thiệu bản thân, bởi vì nhiệm vụ học tập căng thẳng nên giáo viên chủ nhiệm chỉ để mọi người đứng tại chỗ nói qua loa vài câu là xong. Không ngờ các bạn học sinh lại nói rất qua loa thật, chủ yếu là giới thiệu tên họ rồi nhanh chóng ngồi xuống luôn.
Trịnh Bảo Châu còn đang diễn tập lát nữa mình phải nói như nào thì Mạnh Nhã Hâm đã đứng lên.
“Chào mọi người, mình tên là Mạnh Nhã Hâm, Mạnh trong Mạnh Tử, Nhã trong nho nhã, Hâm với ba bộ Kim.”
Mắt Trịnh Bảo Châu sáng lên, cô nhìn sang phía Mạnh Nhã Hâm. Đó là một bạn nữ trắng trẻo sạch sẽ, buộc tóc đuôi ngựa tràn trề sức sống, trên mặt là nụ cười thật tươi. Con gái ăn mặc kiểu này vơ bừa cũng được cả nắm, nhưng trong mắt Trịnh Bảo Châu, cô ấy lại mang ánh hào quang mà người khác không hề có.
“Ba bộ Kim? Đặt tên này hay đó, nghe sang thật.” Trịnh Bảo Châu nhỏ giọng khen một câu: “Vừa nghe đã thấy nổi bật như tên Trịnh Bảo Châu của mình rồi.”
Khúc Trực ở bên cạnh nhếch mép.
Mạnh Nhã Hâm giới thiệu xong đã ngồi xuống, mà ánh mắt Trịnh Bảo Châu vẫn dán lên người cô ấy: “Mạnh Nhã Hâm, Trịnh Bảo Châu, là định mệnh sắp đặt chúng ta phải làm bạn với nhau rồi.”
Khúc Trực cười khẩy một tiếng.
Cậu kỳ cục dở hơi là chuyện bình thường, Trịnh Bảo Châu cũng chẳng thèm để ý đến cậu. Đợi hết tiết thì cô đi gặp Mạnh Nhã Hâm kết nghĩa bạn bè. Trịnh Bảo Châu trông xinh xắn, còn biết nói chuyện, chém gió, theo như bây giờ người ta gọi là hướng ngoại quá mức. Mạnh Nhã Hâm rất nhanh đã trở thành bạn thân với cô, vẫn duy trì mối quan hệ đến tận ngày hôm nay.
Nhưng có vài chuyện cô sẽ không để Khúc Trực nói linh tinh.
“Cái gì mà bởi vì tên cậu ấy có ba bộ Kim?” Trịnh Bảo Châu lạnh lùng hừ một tiếng, nhìn Khúc Trực: “Tôi làm bạn thân với cậu ấy là vì bọn tôi có duyên với nhau nhé.”
“...” Khúc Trực hừ nhẹ: “Duyên phận giữa ba bộ Kim với Bảo Châu à?”
“... Ha!” Trịnh Bảo Châu ngang ngược hất cằm: “Cậu đừng mưu đồ chia rẽ quan hệ của con gái bọn tôi, vô ích thôi.”
Khúc Trực khinh thường nhếch môi: “Loại bạn bè giả tạo như mấy cô còn cần tôi chia rẽ chắc?”
“Ài, có người không kết bạn được với ai, lại đi chê bạn bè người khác giả tạo.” Trịnh Bảo Châu gắp một miếng dưa chuột trộn lên, cắn rộp một phát: “Ôi, chua quá cơ.”
Tề Thịnh: “...”
Sợ hai bạn nhỏ cộng lại chưa được năm tuổi lao vào đánh nhau, Tề Thịnh phải lập tức lao ra hoà giải: “Cái gì ấy nhỉ, đây là tài liệu về khu chung cư Nhân Tài hả?”
Anh ta như bắt được cọng cỏ cứu mạng vậy, cầm tài liệu bất động sản mà Trịnh Bảo Châu đặt ở bên cạnh lên, có ý chuyển tầm chú ý của mọi người: “Cô Bảo Châu cũng muốn mua nhà ở đây sao?”
Khúc Trực nhướng chân mày, quay đầu nhìn cậu ta: “Cô Bảo Châu?”
Tề Thịnh nói: “Tôi nghe nhân viên phục vụ lúc nãy gọi cô ấy như vậy mà.”
Khúc Trực: “...”
Thật không thể tin được, không ngờ cái người này lại ở cùng một công ty với mình.
Trịnh Bảo Châu thì thấy xưng hô này không có gì không ổn cả, lập tức bắt chuyện với Tề Thịnh: ‘Đúng rồi, chẳng phải thứ bảy tuần này sẽ bắt đầu phiên giao dịch sao, nên lúc sáng tôi mới đến bộ phận bán hàng tìm hiểu.”
“Ồ, thế hả, hôm thứ bảy tôi với lão Khúc cũng phải đi!’ Tề Thịnh vui vẻ mơ ước đến tương lai: “Nếu như chúng ta đều mua nhà ở đó, thế sau này chẳng phải là hàng xóm với nhau à?”
“...” Anh ta nói vậy xong, Trịnh Bảo Châu bỗng nhiên hơi không muốn mua nhà ở đó nữa: “Hai người đều có thiệp mời hả?”
Tề Thịnh gật đầu: “Đúng thế.”
Trịnh Bảo Châu chớp mắt, có đôi chút tò mò: “Vậy các anh mua nhà ở đó, chính phủ có trợ cấp đúng không?”
“Có, chính sách bây giờ cũng khá tốt.”
Trịnh Bảo Châu ngưỡng mộ nhìn anh ta, hơi nghiêng người về phía anh ta: “Anh Tề, anh có bạn gái chưa?”
Một Tề Thịnh luôn hào sảng từ trước đến nay, lại đỏ ửng mặt vì một câu nói của cô: “Không, không có…” Anh ta hồi hộp nuốt nước bọt, nhìn gương mặt xinh đẹp quá đáng trước mặt, ngập ngừng lên tiếng: “Cô, cô Bảo Châu có, có ý định gì sao?”
Trịnh Bảo Châu cười nói với anh ta: “Tôi nghĩ là, nếu anh không có bạn gái, vậy thứ bảy anh có tiện đưa tôi vào không? Tôi cũng muốn đi xem nhà.”
Tề Thịnh: “...”
Ồ, hóa ra là như thế, quả nhiên anh ta nghĩ nhiều rồi.
“Cái này có gì đâu mà không tiện.” Tề Thịnh cố tỏ vẻ sảng khoái cười trả lời, giống như để che giấu chút ngại ngùng nho nhỏ của mình. Khúc Trực ngồi bên cạnh anh ta cười khẩy một tiếng, tiếng cười này rõ ràng là rất nhỏ, nhưng rơi vào tai Tề Thịnh lại như tiếng sấm.
Chắc chắn cậu ta đã nhìn thấu tâm tư khi nãy của mình rồi!
Cũng may Trịnh Bảo Châu không hề nhìn thấy, vẫn cười nói lời cảm ơn với anh ta: “Vậy cảm ơn anh nhé, hôm nay tôi đến bộ phận bán hàng đăng ký rồi, bên bán hàng nói lúc nào mở đợt hai sẽ gọi điện thông báo với tôi, nhưng mà thứ bảy tôi vẫn muốn đi góp vui hóng hớt chút.”
“Chuyện này có gì đâu, không cần khách sáo với tôi như thế.” Tề Thịnh cười ha ha hai tiếng, miễn cưỡng coi như cho qua chuyện.