Tề Thịnh thản nhiên cười, tiếp tục nhiều chuyện: “Kể cho tôi nghe về thanh mai... cô Trịnh Bảo Châu đi.”
Khúc Trực nói: “Cậu có biết Nifflers* không? Nó thích mọi thứ lấp lánh, chỉ mong sao mình có thể treo tất cả vàng bạc và trang sức trên người. Tên khác của loài sinh vật này chính là Trịnh Bảo Châu.”
*Niffler là loài sinh vật gặm nhấm có nguồn gốc từ Anh quốc. Nhiều lông, màu đen và có cái mũi dài, sinh vật đào hang này có lòng đam mê cuồng nhiệt với bất cứ cái gì lấp lánh.
Tề Thịnh: “...”
“Đã biết bao nhiêu năm không gặp rồi, nhưng cô ta vẫn mang cái dáng vẻ hào nhoáng bên ngoài như vậy.”
“Hào nhoáng bên ngoài?” Tề Thịnh phát hiện điểm mù: “Ý là muốn khen cô ấy xinh đẹp đúng không?”
“...” Khúc Trực im lặng một lát, sau đó nghiêng đầu nhìn Tề Thịnh: “Chỉ đẹp thôi thì có ích lợi gì? Không có suy nghĩ, không có tâm hồn, cứ như vậy mà còn có phóng viên đến phỏng vấn cô ta.”
Bây giờ Tề Thịnh càng có hứng thú: “Cái gì cái gì, mau nói cho tôi biết đi.”
Khúc Trực cùng anh đi vào công ty, quét mặt trước máy chấm công: “Sáng nay khi tôi ra ngoài, tình cờ thấy một phóng viên đang phỏng vấn cô ta, hỏi cô ta làm thế nào mà có được vốn để khởi nghiệp cho mình.”
“Làm thế nào?”
“Bán chiếc xe hơi sang trọng mà bố của cô ta đã cho để lấy tiền.”
“Phụt.” Tề Thịnh bật cười, cũng đang quét mặt trước máy chấm công: “Không phải là rất quyết đoán sao?”
“Quyết đoán?” Khúc Trực đi vào phòng thay quần áo, cởϊ áσ khoác treo lên, khoác một chiếc áo khoác trắng đi ra: “Khi còn học cấp hai, cô ta không tìm được chìa khóa xe đạp nên đã trực tiếp khiêng xe ra khỏi nhà để xe rồi bị coi là kẻ trộm xe bị bắt ngay tại chỗ, đây gọi là quyết đoán sao?”
Trên tay Tề Thịnh cũng đang cầm một chiếc áo khoác trắng cùng kiểu dáng, cười nắc nẻ: “Không được rồi, cậu càng nói tôi lại càng cảm thấy cô gái này rất thú vị. Tôi thấy người không có linh hồn là cậu đấy.”
Khúc Trực lạnh lùng “hừ” một tiếng, đôi mắt lạnh tanh nhìn anh ta: “Một người ngốc như anh có thể đồng cảm với cô ấy thì cũng không có gì lạ.
“…” Tề Thịnh tặc lưỡi vài tiếng, mặc quần làm việc vào: “Tôi thấy cậu có thành kiến với gái đẹp thì có.”
“Không phải là tôi có thành kiến, nếu là người bình thường thì ai lại khiêng thẳng xe ra ngoài như vậy?”
Tề Thịnh nói: “Vậy cậu nói xem phải làm sao?”
Khúc Trực đóng cửa tủ lại, nhìn anh ta và nói: “Tôi sẽ giải thích tình hình với giáo viên và nhờ thầy cô giúp đưa người mở khóa bên ngoài trường vào. Dù có tệ hơn nữa thì cũng có thể đi mượn một cái kìm thủy lực.”
“Ách xì!”
Trịnh Bảo Châu kẹp điện thoại ở một bên vai, đang lục tung tủ quần áo ra: “Đồng à, chuyện tổ chức tiệc đón Khúc Trực cậu quyết định đi nhé. Tớ đang bận tìm chìa khóa xe.”
Sầm Đồng Đồng ở đầu bên kia điện thoại làm ầm ĩ lên: “Cậu lại không tìm thấy chìa khóa xe của mình à? Cậu còn nhớ hồi cấp hai có lần mình đã bị coi là trộm không?”
Trịnh Bảo Châu đương nhiên nhớ tới chuyện này, cô cầm điện thoại di động ngồi xuống ghế sô pha, tán gẫu với Sầm Đồng Đồng: “Vừa nhắc tới chuyện này tớ đã thấy cáu. Lúc đó Khúc Trực không chỉ không giúp tớ làm chứng, mà còn ở bên cạnh chế nhạo, châm chọc, nói cái gì mà nếu như là cậu ta, cậu ta sẽ đi tìm thầy cô nhờ giúp đỡ. Hứ, nực cười, tớ nói cho cậu biết cậu ta nỗ lực học tập chính là vì vào lúc đó có thể tự tin đi nhờ giáo viên. Một học sinh bình thường ai sẽ đi tìm giáo viên chỉ vì một chút chuyện cỏn con như vậy chứ? Nhưng Khúc Trực sẽ làm như vậy, bởi vì cậu ta biết thầy cô đều rất thích cậu ta và sẽ vui vẻ giúp đỡ cậu ta. Cậu ta còn luôn xem thường tớ vì tớ yêu tiền, nếu tớ yêu tiền, vậy thì anh ta chính là kẻ yêu đặc quyền!”
“Cũng không thể nói như vậy được...”
“Tại sao không? Lấy ví dụ như cái tiểu khu nhân tài hàng đầu mà chính phủ đang phát triển đi. Muốn mua còn cần phải có thư mời, thế mà Khúc Trực vừa về nước đã có được rồi.”
“Vậy thì cũng do cậu ta dựa vào khả năng của mình mà có được...”
“Chuyện này đương nhiên là tớ biết, nhưng tớ đang nói đến dáng vẻ làm bộ làm tịch của cậu ta, rõ ràng là vào lúc đó cậu ta muốn hưởng thụ đãi ngộ đặc biệt, lại cố tình phải giả vờ tỏ vẻ thanh cao, nói mình vì tổ quốc, vì nhân dân. Ôi cái tên đạo đức giả!”
“…” Sầm Đồng Đồng nhất thời không biết nên nói gì: “Thành kiến giữa hai người thật sự cao hơn trời, sâu hơn biển nữa.”
Trịnh Bảo Châu nằm bò ở trên ghế sa lon, nhìn thấy chìa khóa xe bị rơi ở dưới bàn: “Không nói chuyện với cậu nữa, tớ đã tìm được chìa khóa rồi.”