Trịnh Bảo Châu ngây người, đầu óc như chững lại vài giây.
Cô và Khúc Trực đã không gặp nhau nhiều năm, nhưng cô chỉ cần nhìn qua đã nhận ra gương mặt này. Lúc đi học, cũng vì gương mặt này mà Khúc Trực đã được biết bao bạn nữ yêu mến, anh đi tới đâu là sẽ có một nhóm nữ sinh đi theo đến đó. Bao năm trôi qua, anh không còn nét ngây ngô như năm nào mà đã trưởng thành không ít, nhưng gương mặt đó không hề tàn phai, ngược lại còn tỏa ra sự quyến rũ của một người đàn ông trưởng thành.
Mọi chuyện đã sáng tỏ, và quả nhiên anh chàng đẹp trai trên hot search sáng sớm chính là anh, bảo sao cô còn nghĩ cái áo khoác đấy nhìn quen thế.
Nhưng Trịnh Bảo Châu không hiểu nổi, tại sao tên Khúc Trực kia làm nghiên cứu khoa học nhưng vẫn chưa bị hói đầu chút nào vậy?
… Không, không, điều quan trọng bây giờ không phải là cái này.
“Khúc Trực, cậu về rồi à?” Cảm xúc trong lòng Trịnh Bảo Châu cuộn trào, thảo nào hôm nay cô xui xẻo như thế, hóa ra là cái tên sát tinh Khúc Trực này trở về rồi!
Khúc Trực thờ ơ gật đầu, dùng giọng điệu vô cùng bình tĩnh để nói ra những lời tỏ vẻ kinh ngạc: “Đây không phải là Trịnh Bảo Châu sao? Lâu rồi không gặp.”
Trịnh Bảo Châu: “...”
Bao năm không gặp, Khúc Trực vẫn giả tạo như xưa.
“Miệng thì nói bất ngờ nhưng có vẻ anh không bất ngờ chút nào nhỉ?” Trịnh Bảo Châu mỉa mai một câu rồi ngước mắt nhìn anh: “Sao anh lại ở đây?”
Cho dù Khúc Trực về nước thì phải về nhà anh mới đúng, tại sao lại chạy đến khách sạn của cô?
Khúc Trực nói: “Rất rõ ràng là tôi đến để thuê phòng.”
Trịnh Bảo Châu trả lời không chút đắn đo: “Hết phòng rồi, cậu tìm chỗ khác đi.”
Khúc Trực lạnh nhạt hừ một tiếng: “Vừa nãy lễ tân không nói như thế.”
“Anh cũng nói là vừa nãy đấy thôi, thế giới này thay đổi từng phút từng giây mà.”
Khúc Trực nhìn cô một lúc, lấy điện thoại ra gọi điện thoại: “Alo, dì Tô à, là cháu Khúc Trực đây. Cháu đến rồi, nhưng mà Trịnh Bảo Châu nói hết phòng rồi, chắc cháu phải tìm chỗ khác ở thôi dì ạ. À… Vâng ạ.”
Anh đưa điện thoại trong tay cho Trịnh Bảo Châu: “Dì Tô muốn nói chuyện với cậu.”
Trịnh Bảo Châu: “...”
Thằng chó Khúc Trực! Bao năm rồi tính nết vẫn không thay đổi gì cả!
“Khúc Trực! Trừ việc đi mách lẻo với mẹ tôi ra thì cậu không làm được gì nữa à? Bao giờ cậu mới thành người được hả?”
Khúc Trực thờ ơ nhìn cô, giống như đã quá quen với tình cảnh này.
Trịnh Bảo Châu giật lấy điện thoại rồi quay lưng lại: “Mẹ…”
Cô còn chưa kịp thốt ra vô vàn lời oán giận đang tích tụ trong lòng thì bà Tô Minh Hỷ đã bắt đầu dạy dỗ cô: “Bảo Châu, nãy mẹ nghe thấy con quát Khúc Trực rồi đấy nhé, lúc nhỏ con đi gây chuyện với người ta thì cũng thôi đi, sao lớn rồi mà vẫn thế hả con? Hai đứa cũng đều trưởng thành hết rồi…”
“Dừng lại, mẹ, dừng lại.” Trịnh Bảo Châu kịp thời ngắt lời mẹ: “Con nghe máy không phải vì muốn nghe mẹ nói mấy chuyện này, con chỉ muốn hỏi, tại sao Khúc Trực lại xuất hiện trong khách sạn của con vậy?”
Tô Minh Hỷ chậc lưỡi hai tiếng: “Con vẫn chưa biết à? Con làm bạn cũ kiểu gì thế hả?”
“...” Trịnh Bảo Châu im lặng hồi lâu, sau đó hỏi ngược lại mẹ: “Mẹ lại biết gì rồi?”
Tô Minh Hỷ nói: “Khúc Trực làm việc ở ngay khu khoa học công nghệ cao bên chỗ chúng ta đấy, con cũng biết chỗ đó cách trung tâm thành phố khá xa, thằng bé đi làm bất tiện lắm nên mẹ mới bảo thằng bé ở lại chỗ con một thời gian.”
“... Mẹ cũng suy nghĩ chu đáo thật đấy, nhưng mà có phải là mẹ nên hỏi ý bà chủ, tức là con đây trước không?”
Tô Minh Hỷ nói: “Hai đứa con lâu năm không gặp, mẹ chỉ muốn cho con một bất ngờ thôi mà.”
“...” Vâng, bất ngờ thật sự ạ.
“Mọi người đều là hàng xóm láng giềng với nhau, mẹ tận mắt nhìn hai đứa con lớn lên, con nghĩ xem, mẹ không giúp chút chuyện này mà được à? Hơn nữa hai tháng này vừa đúng vào mùa ế khách, phòng nhà con cũng trống hết mà.”
“...” Trịnh Bảo Châu ưu nhã trợn ngược mắt, không hổ là bà hàng xóm nhiệt tình Tô Minh Hỷ: “Trống cũng không cho anh ta ở.”
“...” Tô Minh Hỷ bị lời này của cô chặn họng, bà chỉ đành mặc cả với cô: “Được, vậy mẹ sẽ trả tiền phòng của thằng bé, được chưa?”
“Đây không phải là vấn đề tiền nong…”
“Thế là vấn đề gì? Mẹ thấy rất là vô lý nhé, con và Khúc Trực lớn lên cùng nhau, sao không có chút tình cảm gì với nhau vậy hả?”
“...” Tình cảm thì không có, nhưng hận thù thì đầy.
“Con cũng đừng chê người ta chứ. Cái khu cho dân trí cao mà sắp sửa xong ở gần chỗ con ấy, sau này người ta chuyển qua đó thì con có mời người ta cũng chẳng thèm ở nữa.”