Bây giờ thành phố A đang phát triển mạnh mẽ ở phía nam thành phố, việc xây dựng công viên Tinh Quang và nông trường Tinh Quang càng mang lại nhiều tiếng tăm cho phía nam thành phố. Khách sạn Điền Viên Phong của Trịnh Bảo Châu tọa lạc tại nông trường Tinh Quang, mặc dù quy mô vẫn kém khách sạn hạng sang ở trung tâm thành phố, nhưng nông trường Tinh Quang rất nổi tiếng, có rất nhiều du khách nghe danh mà đến.
Trịnh Bảo Châu ở trong khách sạn của mình, một ngày ba bữa đều ăn ở nhà bếp. Trong khách sạn có một nhà hàng Tây tự phục vụ và một nhà hàng Trung Quốc, vừa có thể ăn pizza, bò bít tết vừa có thể ăn rau xào nhà nông. Lương Tuệ Tuệ thấy cô xuống lập tức nhanh nhẹn bưng bữa sáng đến bàn Trịnh Bảo Châu: “Cô Bảo Châu, bữa sáng hôm nay.”
“Cảm ơn.” Trịnh Bảo Châu mỉm cười nói tiếng cảm ơn, dùng bàn tay đã được sơn móng tinh xảo cầm thìa lên.
Hôm nay Lương Tuệ Tuệ vẫn bị vẻ đẹp của Trịnh Bảo Châu làm rung động, sau đó cô ta đứng bên cạnh cô khẽ buôn chuyện: “Cô Bảo Châu, nghe nói hôm nay khu khoa học công nghệ cao có công ty mới làm về trí tuệ nhân tạo.”
“Ồ…” Trịnh Bảo Châu có vẻ không để ý lắm, chỉ gật đầu góp chuyện. Khu khoa học công nghệ cao là một dự án trọng điểm trong dự án phát triển phía nam thành phố của chính phủ, khu khoa học mới xây xong vào đầu năm, được xây dựng rất đẹp, liên tục có công ty công nghệ cao lựa chọn làm nơi làm việc.
Lương Tuệ Tuệ hỏi cô: “Trí tuệ nhân tạo có phải là làm về người máy không?”
“Kiểu thế.”
Lương Tuệ Tuệ tỏ vẻ khó hiểu: “Trước đây tôi từng nhìn thấy trên tin tức, trong nước đã có khách sạn và nhà hàng sử dụng người máy làm nhân viên phục vụ rồi, họ nghiên cứu cái này có phải là cướp bát cơm của chúng ta không?”
Giờ Trịnh Bảo Châu đã hiểu ra được nguyên nhân vì sao hôm nay cô ta lại nhắc đến chuyện này, hóa ra là sợ thất nghiệp. Cô bị suy nghĩ của Lương Tuệ Tuệ chọc cho cười khẽ một tiếng, cô ngước mắt nhìn cô ta: “Có thể đó.”
“Vậy… Vậy không được, người máy không có tình cảm.”
Trịnh Bảo Châu cười nói: “Được rồi, trong thời gian ngắn người máy không thể hoàn toàn thay thế công việc của con người được.”
Lương Tuệ Tuệ nghe cô nói như vậy thì có vẻ yên tâm hơn, cô ta thu dọn bàn ăn, đi được vài bước rồi lại quay đầu bổ sung một câu: “Người máy có thể tươi cười hỏi thăm khách hàng giống tôi không?”
Nói xong lời này, Lương Tuệ Tuệ nở nụ cười rực rỡ nhất đời này của cô ta cùng với hai chiếc răng cửa trắng tinh.
“…” Trịnh Bảo Châu bị nụ cười của cô ta làm dao động, Tuệ Tuệ vì để không thất nghiệp mà liều mạng ra phết.
Bởi vì uy hϊếp tới bát cơm của mình, mọi người đều rất có thành kiến với công ty công nghệ cao mới này. Trịnh Bảo Châu nghe họ xì xào bàn tán thì chỉ mỉm cười mở Weibo ra.
Thân là một người đẹp dốc lòng lăn lộn trong giới giải trí, ngày nào Trịnh Bảo Châu cũng đăng nhập Weibo để tiếp thu tri thức của giới thượng lưu. Chuyện thứ nhất đương nhiên là xem hot search.
Rốt cuộc nhan sắc của nghiệp dư có thể đỉnh đến cỡ nào?
Trịnh Bảo Châu đầy phấn khích ấn vào xem.
“Nhan tính luyến mới là đỉnh của chóp V: # Rốt cuộc nhan sắc của nghiệp dư có thể đỉnh đến cỡ nào? # Nào nào nào, dưới bài đăng này mọi người tự gửi những anh đẹp trai nghiệp dư mình từng thấy nhé. [Mặt xinh đẹp]”
Trong các bình luận top đều là ảnh chụp của các anh đẹp trai, nhưng vẫn phải kể tới người nổi nhất… Người đàn ông đó chỉ cần dựa vào một bên mặt đã chiếm thế thượng phong, khiến số lượt thích tăng lên chóng mặt.
“Tránh hết ra! Đây là người tôi nhìn thấy ở sân bay vào buổi sáng, một anh chàng đẹp trai thì chỉ cần nửa gương mặt đã có thể khiến chúng sinh điên đảo! [Hình ảnh]”
Người đàn ông trên hình đeo khẩu trang, tóc đen ngắn mềm mại lộ ra vẻ lười biếng, nhưng khi anh nghiêng đầu, đôi mắt nhìn về phía ống kính lại vô cùng sắc bén.
Nhìn thấy ánh mắt đó, trái tim của Trịnh Bảo Châu đập rộn ràng, hormone phát ra trên người người đàn ông này tưởng chừng như sắp tràn ra khỏi màn hình.
Có lẽ anh đã phát hiện có người đang chụp hình mình, cho nên ánh mắt thoáng hiện lên vẻ không vui, mặc dù khẩu trang che khuất nửa gương mặt dưới của anh, nhưng từ đường nét trên gương mặt anh vẫn có thể nhìn ra được đó là một gương mặt điển trai.
“Vãi! Đẹp trai thực sự! Tôi tuyên bố anh ấy chính là quán quân hôm nay.”
“A a a ánh mắt anh đẹp trai sắc bén quá đi, xuyên qua màn hình bắn thẳng vào tim em rồi đây này.”
“Chồng ơi!!!”
“Tôi để lại l*иg gà ở đây. [Doge]”
“Tôi không cho phép giới giải trí có con cá lọt lưới này, anh đẹp trai mau debut cho tôi.”
“Sân bay quốc tế thành phố A sao? Buổi sáng tôi cũng ở sân bay này, nhưng lại bỏ lỡ cơ hội gặp anh đẹp trai mất rồi!! [Hộc máu]”
Trịnh Bảo Châu chống cằm, cau mày nhìn chằm chằm vào người đàn ông trên điện thoại.
Thật sự gặp quỷ rồi, sao cô cảm thấy người này càng nhìn càng giống Khúc Trực nhỉ?