Tinh Hà Tạo Nên Sự Ngọt Ngào Của Ta

Chương 1

Ở giữa biển cả rộng lớn có vô số hòn đảo nhưng ở Bắc Đại chỉ có đảo Nhật Linh là có ngài ấy cư ngụ.

Ngài là Lê Thủy Bình – một nhân vật cái thế trong giang hồ đắc đạo thành tiên. Tương truyền năm xưa ngài vì tu hành đã từ bỏ hồng trần, quyết tâm dời kinh đô ra biển lớn, nhất chí thành tiên.

Cuối cùng dừng chân tại Nhật Linh đảo, mai danh ẩn tích.

Tuy nhiên đó cũng chỉ là câu chuyện của 52 năm trước, bây giờ Thủy Bình chỉ là một người 70 tuổi có dung mạo tứ tuần mà thôi.

Năm ấy vì nàng mà Thủy Bình từ bỏ mọi thứ, bây giờ nắm trong tay thuật ngự thủy danh bất hư truyền nhưng lại cô quạnh, thuật pháp cao siêu cũng chẳng có cách nào lưu giữ mãi mãi.

“Này ông già, nếu ngươi cứ thở dài mãi như vậy thì dù ngươi có là tiên thật cũng sẽ sớm ngày thành ông lão mà thôi.” – Đó là tiếng của hiện thân Nhật Linh hoa, sở dĩ hòn đảo này có được cái tên Nhật Linh cũng vì ở trên đảo có một cây hoa ngàn năm nở mãi không tàn, hoa khi nở đỏ rực như ánh mặt trời nên được gọi là Nhật Linh.

Trong suốt những tháng năm tu luyện dài đằng đẵng thì Nhật Linh chính là người đồng hành cùng hắn, có linh tinh ngàn năm tuổi giúp sức, hắn đương nhiên có thể dễ dàng hơn trên con đường học đạo vốn đầy rẫy chông gai này.

Nhờ cô mà hắn chỉ còn một bước nữa là thật sự như ý, chỉ là ngoài chuyện đó ra, thời gian ngần ấy năm qua đi không biết mối quan hệ giữa hai người đã thành ra như thế nào nữa.

Nếu như bị hỏi trực tiếp, có lẽ sẽ bối rối vô cùng.

“Hazz, ngươi kệ ta đi. Một linh tinh ở hòn đảo này ngàn năm thì hiểu gì là nỗi lòng của con người chứ.” – Thủy Bình đáp lại lời châm chọc của Nhật Linh.

"Ngươi nói câu này cũng được 52 năm rồi đấy. Ta thấy nếu ngươi thật sự muốn về kinh thì về đi, hòn đảo này tốt nhất cũng nên có một chủ thôi." - Nhật Linh nói giọng ngon ngọt lạ thường, nghe như tiếng dụ dỗ hơn là lời khuyên dành cho hắn.

“Ngươi đừng có mơ, dù có đi thì ta cũng không để ngươi ở lại đảo phá nhà của ta.” - hắn cười nhếch, chỉ tay vào căn nhà làm từ những cột băng lạnh lẽo, đó là nhà mà hắn dùng năng lực của bản thân cất thành, những cột băng ấy tuy nhìn có phần cảm thấy không thể ở được nhưng lại cực kì ấm áp nhờ linh lực mà Nhật Linh truyền vào.

Nhật Linh nhìn theo tay hắn, cười đắc chí hỏi vặn lại:

“Ngươi không sợ dẫn ta theo thì ta bám lấy ngươi không tha, nữ nhân đó của ngươi thấy ta rồi làm lớn chuyện lên thì phải làm sao ?”

Thủy Bình như bị nói trúng nên im lặng luôn, Nhật Linh cũng chẳng còn nhã hứng trêu ghẹo hắn.

Khéo chút nữa hắn tức giận lại rút hết nước từ cây thì cô làm sao mà sống nổi.

Tuy Nhật Linh là linh tinh ngàn năm nhưng mà cũng chỉ là một cây tinh, đối với người trước mắt một bước lên tiên thì có đấu cũng ngang tài ngang sức, nếu chẳng may hắn rút hết nước thật là cô cũng xong luôn.

Thủy Bình trầm ngâm một lúc, sau đó đóng băng nước biến ra một cây thương, cầm cây thương lên tập đi tập lại điệu múa thương năm xưa nàng chỉ cho hắn.

Điệu múa lúc thướt tha, lúc dứt khoát, vừa uyển chuyển lại vừa toát ra sát khí ngút trời.

Thủy Bình cũng chỉ được dạy hết phần Thượng, còn phần Hạ có lẽ cả đời không có cơ hội được học từ nàng nữa nhưng bao năm nay, hắn vẫn chăm chỉ luyện tập điệu múa này.

Nhật Linh thấy hắn cố chấp, cũng thấy hắn nhu nhược.

Đoạn kết của phần Thượng chính là khoảng khắc khi mũi thương song song với trời, nước biển hội tụ nơi mũi thương rồi tan ra, tạo nên những giọt nước lấp lánh rơi xuống mặt cỏ, đọng lại mùi thiên nhiên hài hòa.

Nhưng hôm nay có chút khác thường, nước chưa kịp tan thì từ đâu trên trời rơi xuống một nữ nhân khoảng tầm 20 tuổi, tay cầm dao ngăm nhỏ dính máu rơi thẳng xuống mũi thương, xung quanh là tiếng kêu rú ầm trời của Đại Hồng Điểu.

Trước tình huống bất ngờ, Thủy Bình nhất thời không kịp rút tay lại, cũng may có Nhật Linh hóa lưới Mộng Hoa đỡ nữ nhân ấy trước khi mũi thương đâm xuyên cô ta.

Nữ nhân gương mặt đang hốt hoảng nhưng gặp mê hương từ lưới Mộng Hoa cũng chìm vào giấc ngủ.

Nhật Linh ngồi trên cây, nhanh miệng nói lớn :

“Thủy Bình ngươi xem, thoáng chút nữa là ngươi đâm chết một tiên nữ rồi này.” - Hắn cũng cản được miệng của Nhật Linh nên chỉ đành lắc đầu thở dài, trầm ngâm nhìn nữ nhân ngủ yên bình trong lưới Mộng Hoa, trong đầu bất giác nảy ra muôn vàn biến số.