8 giờ sáng, đồng hồ báo thức vang lên đúng giờ, Tần Trạm lăn lông lốc trên giường rồi trở mình ngồi dậy. Cậu chạy vào phòng tắm, đầu tiên là phải tắm rửa một cái cho thơm tho đã, sau đó lại vòng tới trước tủ quần áo, chọn nửa ngày trời mới chọn được một bộ mặc nhà thoải mái.
Cậu lựa đại mấy thứ đơn giản giải quyết xong bữa sáng sau đó đi tới trước giá sách, mở ngăn kéo ra cẩn thận nâng niu một chú cún con được điêu khắc bằng gỗ lên. Đây là một chú cún vàng nhỏ xíu, màu vàng thuần của gỗ hoàng dương, hai mắt tròn tròn nhìn ngây thơ vô cùng. Tần Trạm dùng băng dính hai mặt cố định cún gỗ lên trên bệ gỗ tử đàn, sau đó còn lau lau chùi chùi, đặt trong lòng bàn tay nhìn trái ngó phải, cuối cùng cũng gật đầu hài lòng.
Chú cún gỗ này là Tần Trạm tự tay điêu khắc từ 5 năm trước. Cậu còn nhớ rất rõ Tiếu Thanh Huy từng nhắc trên Weibo anh thích chó lông vàng, hơn nữa còn đăng một vài tấm ảnh của cún lông vàng nữa. Khi đó cậu đã muốn lấy một con trong số đó điêu khắc thành. Không biết là đã thất bại bao nhiêu lần, cuối cùng cậu cũng khắc được một con như ý, cất giữ rất lâu rồi. Bây giờ rốt cuộc cũng có tác dụng, làm quà tặng cho anh. Trong lòng Tần Trạm ẩn ẩn có chút kích động, còn thêm chút lo lắng.
Tần Trạm trải qua 3 tiếng buổi sáng trong trạng thái đứng ngồi không yên, cuối cùng cũng đến thời gian hẹn.
Cậu đứng trước cửa nhà Tiếu Thanh Huy, hít sâu một hơi, đưa tay ấn chuông cửa.
“Thình thịch…” Tần Trạm còn nghe được tiếng tim đập của mình, sửa sửa cổ áo, hít sâu thêm mấy lần.
Cửa mở.
Bóng dáng Tiếu Thanh Huy lọt vào trong mắt Tần Trạm. Anh đang đeo một chiếc tạp dề màu lam, trong tay còn cầm cái xẻng nấu ăn, nhìn thấy Tần Trạm vẫn mang dáng vẻ ngơ ngác, anh nở mụ cười tươi tiếp đón: “Vào nhà đi, bạn hàng xóm nhỏ..”
Tần Trạm theo chân Tiếu Thanh Huy vào nhà, vừa định đổi dép Lý Khiếu Vũ đã đi ra: “Không cần đổi đâu, nhà Thanh Huy không có dép lê dự phòng.”
Tần Trạm nhìn lướt qua, bố cục nhà Tiếu Thanh Huy cũng giống như nhà cậu, chỉ là phong cách trang trí theo lối giản lược hiện đại, khác hoàn toàn với phong cách truyền thống Trung Quốc của nhà cậu.
Tần Trạm có hơi câu nệ, hai tay nâng quà lên, nói với Tiếu Thanh Huy: “Cái này tặng… tặng anh đó.”
“Còn có quà nữa cơ à!” Tiếu Thanh Huy rất bất ngờ, đưa cái xẻng trong tay cho Lý Khiếu Vũ, vươn hai tay nhận lấy hộp, đôi mắt đen sâu nheo lại.
Cún lông vàng yên nặng nằm trong hộp thủy tinh trong suốt, đôi mắt tròn xoe, sinh động như thật, nhìn đáng yêu vô cùng. Trong mắt Tiếu Thanh Huy toát lên ý cười, cẩn thận bưng hộp, đi đến cạnh máy tính đặt nhẹ xuống đó, cười nói với Tần Trạm: “Không phải cậu đích thân làm đấy chứ?”
Tần Trạm gãi đầu, gật gật. Tiếu Thanh Huy mở to hai mắt đầy nghi hoặc. Luật sư mà còn biết điêu khắc nữa cơ à?
Tần Trạm thấy Tiếu Thanh Huy thích mòn quà mình tặng như thế, trong lòng thở phào nhẹ nhõm. Lý Khiếu Vũ đứng bên cạnh nhìn thấy vẻ mặt này của Tiếu Thanh Huy cũng cong môi, cười đón Tần Trạm vào ghế sô pha ngồi chơi.
“Hôm đó có phải tôi đã nói sai gì không?” Tiếu Thanh Huy hỏi Tần Trạm.
“???” Trong nháy mắt, đại não Tần Trạm hoàn toàn trống rỗng, mất một lúc cậu mới phản ứng lại, hiểu được anh nhắc tới truyện ký tên cho mình mà mình lại đóng sầm cửa.
“Không phải… không có đâu ạ…” Tần Trạm nhanh chóng xua xua tay, sợ Tiếu Thanh Huy hiểu lầm.
“Vậy là tốt rồi.” Tiếu Thanh Huy nghe thế thì cười, cũng không rối rắm thêm, xoay người đi vào phòng bếp.
Lý Khiếu Vũ thấy Tần Trạm có vẻ không được tự nhiên bỗng nghĩ tới dáng vẻ của luật sư Tần khi đàm phán với Hồ Vân, cúi đầu bật cười. Dáng vẻ này có chỗ nào giống với luật sư Tần luôn tự tin chứ. Đúng là fanboy được gặp mặt thần tượng, kích động không thôi. Tất cả cảm xúc đều bị nhất cử nhất động của thần tượng tác động.
“Thanh Huy cứ đòi phải tự mình xuống bếp, bận rộn cả nửa ngày tôi cũng có thấy cậu ta đưa ra được món gì ra hồn đâu.” Lý Khiếu Vũ lên tiếng cười nhạo Tiếu Thanh Huy.
“Tôi đang rèn luyện cho bộ phim về đầu bếp sắp tới đấy, chuẩn bị trước một chút, không được phép xem thường tôi!”
Tần Trạm nhìn Tiếu Thanh Huy đứng trong phòng bếp mà tay chân luống cuống: “Tôi… tôi có thể giúp một tay.”
Lý Khiếu Vũ nói: “Hôm nay cậu là khách, sao có thể để cậu động tay chân chứ, cứ ngồi chơi đi.”
Tiếu Thanh Huy trợn trắng mắt liếc Lý Khiếu Vũ một cái, ánh mắt lấp lánh nhìn Tần Trạm: “Cậu biết nấu ăn à? Tốt qúa rồi, mau qua đây dạy tôi với.”
Nói xong, Tiếu Thanh Huy còn đi ra, kéo tay Tần Trạm lôi cậu vào phòng bếp.
Nhiệt độ cơ thể Tiếu Thanh Huy thông qua lòng bàn tay truyền lên da Tần Trạm. Cậu cảm thấy cơ thể như có một dòng điện chạy qua, mặt đỏ bừng lên. Cậu hít sâu một hơi, cuốn ống tay áo lên, lấy cái xẻng trong tay Tiếu Thanh Huy qua, bắt đầu xào rau.
Tiếu Thanh Huy khoanh tay đứng bên cạnh nhìn, lại cẩn thận đánh giá vị hàng xóm nhỏ này lần nữa.
Hôm nay Tần Trạm không đeo kính, lông mi dài cong vυ't yên lặng rũ xuống che đi đôi mắt sắc bén. Dưới sống mũi thẳng tắp là đôi môi hơi mím chặt, đường cong quai hàm nhu hòa hơn nhiều. Tóc ngắn đen nhánh, trang phục thoải mái. Thân trên là áo polo màu vàng nhạt, quần jean trắng còn thêm một đôi giày thể thao đồng màu, tổng thể làm cho quanh thân cậu toát lên luồng hơi thở ôn hòa.
Thật ra dung mạo Tần Trạm không phải thuộc loại nam sinh thanh tú, đặc biệt là đường cong quai hàm toát lên vẻ lạnh lùng cứng rắn. Chẳng qua màu da cậu trắng nõn, màu mắt lại nhạt nên nhìn tổng thể thì thấy ôn hòa hơn nhiều. Khuôn mặt và dáng người đều không có gì bắt bẻ. Tiếu Thanh Huy lặng lẽ đánh giá trong lòng như thế.