Tần Trạm đắm chìm trong hồi ức, duỗi ngón tay dài mảnh khảnh chạm lên gương mặt Tiếu Thanh Huy trên màn hình, lúc chạm vào màn hình máy tính lạnh như băng thì khựng lại. Sắc mặt cậu hơi cương lại, thở dài một hơi, nhẹ nhàng khép laptop lại.
Cậu cầm túi công văn qua, lấy ra sấp tài liệu, cầm bút lên bắt đầu làm việc.
Tần Trạm 28 tuổi không còn là thiếu niên ngây ngô chỉ biết vùi đầu khổ học năm đó nữa. Văn phòng luật mặc dù mới được thành lập không lâu nhưng cậu lăn lộn cùng một đám tinh anh, bỏ ra rất nhiều công sức, cuối cùng cũng tìm được chỗ đứng vững chân trong thành phố này.
Chỉ là nghề luật sư nhìn thì có vẻ khuôn khổ cứng nhắc nhưng thật ra sau lưng phải bỏ ra rất nhiều công sức, không cho phép một chút sai lầm nhỏ xíu nào xảy ra.
Hợp đồng nào dài dòng một chút là mấy chục trang giấy, từng điều khoản rậm rạp chi chít con chữ, yêu cầu luật sư phải tỉ mỉ, kiên nhẫn phân tích cân nhắc. Lỡ chẳng may bỏ sót một chi tiết nhỏ nào thôi cũng sẽ gây ra hiệu quả nghiêm trọng, ảnh hưởng trực tiếp tới danh tiếng của văn phòng luật.
Những lúc đυ.ng phải những vụ án hình sự, các loại chứng từ hồ sơ thì lại càng chồng chất, muốn tìm được đường đi trong đó thì phải phí rất nhiều công sức.
Tần Trạm cũng không dám lơ là.
Ánh trăng ngoài cửa sổ lên cao rồi lại lặn, kim đồng hồ chỉ đúng hướng 1 giờ sáng, cậu buông bút xuống, dụi dụi mắt, đứng dậy tắt đèn đi về phòng ngủ.
Đêm đã khuya, chung quanh quá an tĩnh.
Lúc đi ngang qua cửa nhà, Tần Trạm nghe thấy bên ngoài hành lang vang lên tiếng nhập mật mã. Đột nhiên cậu đứng ngây ra đó, hô hấp như ngừng lại, căng thẳng tột độ, giống như người nọ đang đứng ngay trước mặt mình.
Cạch cạch.
Là tiếng đóng mở cửa.
Tiếu Thanh Huy về nhà rồi.
Cậu đứng ở đó một lúc lâu, làm ra một động tác vô cùng trẻ con… đưa tay lên gãi gãi đầu, trên mặt còn có nét ngượng ngùng. Cách cả một cánh cửa cơ mà, chỉ nghe được tiếng bước chân của đối phương thôi mà đã căng thẳng như thế rồi. Cậu nhớ đến năm đó, vì thần tượng cách mình cả thế giới kia mà bản thân dứt khoát từ bỏ lựa chọn về quê, bất đắc dĩ lắc lắc đầu.
Lúc tốt nghiệp, Tần Trạm không nghe theo lời bố mẹ, chọn ở lại thành phố B dốc sức làm việc. Bởi vì Tiếu Thanh Huy ở đây. Cậu chỉ nghĩ rất đơn giản, ở lại đây thì có thể gần anh hơn chút nữa. Ở lại thành phố có anh, ít nhất cũng được hít thở chung một bầu không khí với anh, ngắm nhìn chung một bầu trời
Mà khi sự nghiệp của cậu càng ngày càng thành công, một ngày nào đó, trong một bữa tiệc rượu, vậy mà cậu lại thấy bóng dáng Tiếu Thanh Huy ở chốn xa xa, trong đám người rất thu hút ánh nhìn của người khác.
Lúc đó, Tần Trạm phát hiện ra, đến ngay cả dũng khí đi qua chào hỏi một câu, cậu cũng không có.
Tiệc rượu kết thúc, trên đường đồng nghiệp đưa cậu về còn vô cùng hưng phấn nói chuyện về Tiếu Thanh Huy, trong lúc vô tình còn để lộ chuyện Tiếu Thanh Huy ở trong khu sơn thanh liễu uyển. Ngay lúc đó, đột nhiên Tần Trạm có một quyết định vô cùng lớn mật và điên cuồng, cậu muốn ở gần anh!
Sau đó, Tần Trạm hợp tác với Uông Tinh Kiều mở văn phòng luật, kiếm cũng đủ tiền thì bắt đầu hỏi thăm tin tức giao dịch bất động sản ở sơn thanh liễu uyển. Cuối cùng vào năm ngoái cũng nhận được tin tốt. Chỉ là Tần Trạm không ngờ, cậu lại có thể ở đối diện với Tiếu Thanh Huy.
Sau khi dọn tới nhà mới, Tần Trạm còn cố tình đi dạo trong tiểu khu, mong đợi có thể ngẫu nhiên gặp được. Cùng vì thế mà cậu kết bạn được với hai vợ chồng già dưới tầng, thường xuyên cùng đi bộ tán gẫu với bọn họ. Thỉnh thoảng cậu còn nghe được thông tin đối diện nhà mình là một minh tinh lớn từ đây. Lúc ban đầu Tần Trạm còn chưa nghĩ tới đó là Tiếu Thanh Huy. Đầu tiên là làm gì có chuyện trùng hợp như thế, thứ hai là trong khu này có mấy vị minh tinh ở, cậu cũng biết cả.
Mãi tới một đêm khuya vào nửa năm trước, Tần Trạm tăng ca xong về nhà, lúc chờ cửa gara mở thì thấy một người bước xuống từ xe bảo mẫu, còn đội mũ. Vành mũ kéo rất thấp, dáng người cao ráo thon gầy, cho dù mặc áo hoodie rộng thùng thình, Tần Trạm chỉ cần liếc mắt một cái đã nhận ra đó là anh.
Bóng dáng quá quen thuộc. Với Tần Trạm mà nói, bóng dáng Tiếu Thanh Huy là bút vẽ của nhà họa sĩ, là nhạc cụ trong tay người nghệ sĩ, là giày múa của nhà vũ đạo, sớm đã thành một phần của cơ thể.
Hôm đó, Tần Trạm một đêm không ngủ, dựng thẳng lỗ tai nghe động tĩnh của hộ đối diện. Nhưng bên kia lại an tĩnh như đáy biển sâu, làm lòng người tuyệt vọng. Cậu thở hắt ra một hơi dài, chậm rãi nhắm hai mi mắt nặng trĩu lại.
Nửa năm sau đó, Tần Trạm và Tiếu Thanh Huy không đυ.ng mặt nhau quá 3 lần. Trên đường nhỏ trong tiểu khu, trên cầu thang, ở cửa nhà. Mỗi lần cậu đều căng thẳng tới co rút dạ dày, không dám ngẩng đầu. Vì thế cậu chưa từng chân chính mặt đối mặt với Tiếu Thanh Huy lần nào.
Tần Trạm bỏ đi suy nghĩ vẩn vơ trong đầu, đi vào phòng ngủ nằm xuống. Cậu trằn trọc mấy bận, cuối cũng vẫn không thắng nổi cơn buồn ngủ, nhắm mắt ngủ say.