“Tít…… Tít……”
Trung tâm thành phố B, dòng xe cộ cứ dần đông đúc lên, tiếng xe cộ nối đuôi nhau bấm còi inh ỏi, ồn ào không dứt, hết đợt này tới đợt khác. Thỉnh thoảng còn có vài chiếc xe quẹt vào nhau làm trầy xước đuôi xe, vài người cãi cọ tranh luận làm ách tắc cả đoạn đường. Nhưng vì chủ nhân phía sau thúc giục giữ dội quá, họ đành để lại số điện thoại cho đối phương rồi giải quyết sau.
Nhịp sống ở thành phố luôn diễn ra vội vàng như thế, nào chấp nhận được việc lãng phí thời gian vào việc chờ đợi. Giờ cao điểm chiều tối mỗi ngày cứ im lặng tới gần, đèn đường thắp sáng, uốn lượn chiếu từng luồng sáng rực rỡ xuống muôn phương.
Phía trước cửa sổ sát đất của tầng 34 tòa nhà Thành Vũ, Lý Khiếu Vũ đặt một cuốn tạp chí lên trên bàn trà hình tròn bằng gỗ nguyên khối màu nâu thẫm, ngón áp út đeo một chiếc nhẫn bạch kim với thiết kế tối giản, ánh sáng trắng chói lóa nổi bật trên nền gỗ nâu.
Trên bìa tạp chí là ảnh một người đàn ông với vẻ mặt nghiêm túc, sống mũi đeo kính gọng vàng, ánh mắt sáng quắc.
“Đây là ai thế? Bây giờ luật sư đều kiếm cơm bằng nhan sắc thế này cơ à?” Người lên tiếng híp đôi mắt đào hoa lại, trong ánh mắt mang theo ý trêu đùa sáng rực lên. Anh ta nằm nghiêng trên ghế sô pha to rộng, đôi chân dài thẳng tắp tùy tiện gác lên vai ghế.
“Trên đó không phải viết rõ rồi sao, Tần Trạm, đối tác của công ty Luật Lục Thủy.” Lý Khiếu Vũ xoay tròn chiếc nhẫn trên ngón áp út, dựa người vào ghế sô pha, hai chân văt chéo, dù có bận cũng vẫn ung dung.
“Chậc… chậc…” Tiếu Thanh Huy nheo mắt lại: “Sao tôi lại cảm thấy quen mắt thế nhỉ….”
Lý Khiếu Vũ liếc anh một cái, không trả lời mà hỏi ngược lại: “Lịch trình chạy xong hết rồi? Có thời gian đến chỗ tôi uống trà ké?”
“Chú Lý à chú Lý, giờ nào rồi chứ, có chăm chỉ cày cuốc mấy thì cũng chẳng tới mức bóc lột như chú đâu…” Tiếu Thanh Huy dời tầm mắt từ trên bìa tạp chí đi, hừ một tiếng.
Lý Khiếu Vũ cười: “Cậu dùng từ còn chẳng được như Nam Thần Tinh nữa. Đi thôi, đi làm vài chén nào.”
Tiếu Thanh Huy giơ hai tay đầu hàng: “Tha cho tôi đi, giờ tôi chỉ muốn yên tĩnh uống ngụm trà, chú không biết trường quay ồn ào thế nào đâu, ánh đèn chói mù cả mắt, dù gì tôi cũng là người trung niên rồi.”
“Ờ ha, trước mặt tôi nhắc tới từ “trung niên” này…” Lý Khiếu Vũ nghiêng đầu, có chút một lời khó nói hết: “Nếu thế thì, đợi tí nữa tôi bảo trợ lý pha cho cậu ly táo đỏ cẩu kỷ, bỏ vào bình giữ nhiệt cho cậu.”
Tiếu Thanh Huy không thèm để tâm tới trò đùa của đối phương, vừa uống trà vừa nhìn tạp chí lẩm bẩm: “Hình như gặp qua ở đâu rồi thì phải.”
----
Cùng lúc đó.
Ngoại thành thành phố B, khu dân cư cao cấp Xuân Minh, cánh cửa sắt chạm khắc hoa rỗng chầm chập mở ra.
Một chiếc BMW X1 vững vàng chạy vào, quay một vòng tròn rồi dừng trước cửa gara. Cửa cuốn tự động mở lên, trong lúc chờ đợi, Tầm Trạm vươn tay tháo mắt kính xuống, bỏ vào chiếc hộp để bên ghế phó lái. Gương mặt cậu không chút cảm xúc, nhìn thẳng về phía trước, ánh mắt nhạt màu bị đèn gara chiếu vào lại càng phô ra vẻ đẹp của nó.
Bỏ đi kính mắt nhìn cậu còn trẻ hơn nhiều so với trên bìa tạp chí, lúc mặt mày không quá nghiêm túc nhìn qua có vẻ cũng không lạnh lùng tới thế.
Khu dân cư Xuân Minh nổi danh là khu dành cho người giàu ở thành phố B, tiểu khu tổng cộng có 15 tòa nhà, mỗi tòa nhà chỉ có 3 tầng, 6 hộ. Tần Trạm ở tầng 2, hai hộ dưới lầu toàn là quan lớn về hưu của thành phố B. Hai nhà đều là bạn già với nhau, thường kết nhóm cùng đi tản bộ. Thấy cậu trông sáng sủa lại lễ phép, mỗi lần gặp gỡ đều cười ha ha chào hỏi.
Lầu trên là lãnh đạo cấp cao của công ty lớn, bình thường không đi công tác thì cũng phải xã giao, xuất quỷ nhập thần, rất ít đυ.ng mặt.
Còn về phần hộ đối diện.
Vẻ mặt Tần Trạm đầy phức tạp, cười khổ một tiếng. Dưới ánh đèn, đôi mắt màu trà như mất đi màu sắc rồi lại trở lại bình thường. Giờ này người kia chắc chắn không có nhà. Cho dù có ở nhà nhiều lắm cũng chỉ được hai ngày. Từ một năm trước dọn tới đây, cậu đã biết rõ.
Cánh cửa mở ra sau khi được nhập mật mã, cậu lần mò bật đèn trong nhà lên, ánh đèn ấm áp như vuốt phẳng thần kinh luôn căng thẳng suốt cả ngày của Tần Trạm.
Cậu thay dép lê, để cặp công văn lên mặt tủ cạnh huyền quan, quăng mình xuống ghế sô pha, thở ra một hơi dài, nhắm mắt dưỡng thần. Trên gương mặt trắng nõn, hàng mi dài như phủ bóng lên mi mắt, có chút yếu ớt và cô đơn.