" người đi nhanh rồi về, cửa cung sẽ đóng mất" tiểu Lâm tử biết không thể ngăn cản mà buông tha.
" ta biết rồi, nếu thật có người tìm ta thì cứ nói ta đi giải quyết" Định Hà Dự bỏ lại câu này mặc cho tiểu Lâm tử trố mắt ra, như gió mà nhẹ nhàng đi về phía nhã gian cuối cùng, lúc đi còn không quên kín đáo rút tờ giấy nhỏ đi.
…
Định Hà Dự hít sâu một hơi, đưa tay gõ cửa rồi đẩy cửa bước vào.
Trong phòng có bốn người, nhưng hắn chỉ nhìn thiếu niên kia, giống như muốn nhìn xem trên mặt cậu có nở ra bông hoa nào không.
Còn cậu thì cùng nhìn người vừa vào cửa chằm chằm, lòng chỉ có một suy nghĩ, này là dáng dấp của tiểu thụ non mềm không sai, ấy mà khoan, nghĩ bậy đi đâu không à, người ta chỉ là khuôn mặt bây by thôi, khụ… khụ…
Tiếng khụ khụ này phát ra khiến Định Hà Dự hoàn hồn, khuôn mặt cũng ửng hồng muộn chút khiến Định Hà Mặc muốn hô to lên, này chỉ có thể là O thôi, cậu thề.
Đông Xuyên bất đắc dĩ không thôi, vuốt lưng con khỉ nhỏ, đưa nước cho cậu uống.
" hô, tốt rồi… vị nhân huynh này, xin hỏi tôn tính đại danh" cậu chấp tay nói.
" ta… thất lễ rồi " Định Hà Dự lại không nói mà đi tới bàn trà, rót một ly trà nhưng lại không uống mà chấm chấm chút nước trà viết lên bàn.
Định Hà Dự.
Hai người nhìn nhau, khéo như vậy, gặp ngay đại hoàng tử, còn biết cậu, xem ra, Tô hoàng hậu kia đã nói cho hắn.
" mời ngồi" cậu lại nói.
Định Hà Dự do dự một chút rồi cũng ngồi xuống, mắt thụy phượng hơi hạ, vành mi như cánh quạt rủ xuống tạo nên một cái bóng mờ xinh đẹp trên khuôn mặt tròn tròn khả ái, cằm nhỏ cũng hơi căng lên, không biết nên nói gì.
" chắc ta không cần nói nữa đi, tên của ta" cậu ngồi mệt nên ngả đầu vào vai anh, đêm qua anh lại hành cậu, thiệt khổ mà.
Định Hà Dự lúc này mới nhìn qua Đông Xuyên, rồi nhìn lại cậu, qua lại mấy lần vẻ mặt càng rối rắm.
" vị này… hai người…" Định Hà Dự ấp úng hỏi.
" phu quân ta" cậu thành thật, mặc cho người hỏi trấn kinh như con nai.
" hoàng… người thích nam nhân!" Định Hà Dự biết mình lỡ lời nhưng lời nói ra cũng thật hóc búa.
Lý Tùy nhún vai, chuyện hiển nhiên.
" nam nhân thì làm sao, ta thấy ngươi cũng nên đi tìm một nam nhân đi" cậu nói càng kinh người hơn.
" phụt…" Lý Lạc phun, vội vàng bịt miệng mình, nhưng hai vai lại run như cái sàng.
" ta… ta… không…" Định Hà Dự ngốc.
" tiểu Mặc…" Đông Xuyên thiệt bất đắc dĩ vỗ nhẹ đầu cậu một cái.
" được rồi, đệ chỉ là không quản được miệng mình nói lời ngay thẳng thôi" cậu vẫn không biết sai là gì.
" mẫu… thân đưa cho người cái này" Định Hà Dự lắc đầu, đưa lá thư ra.
Đông Xuyên cầm lấy trước, cảm thấy không có vấn đề mới đưa cho cậu xem, còn tri kỷ mà mở nó ra.
Định Hà Dự nhìn xem mà mắt mở càng to, nhưng lạ là hắn chỉ thấy hâm mộ, chứ không ghét, chẳng lẽ hắn… Định Hà Dự lắc đầu không dám nghĩ nữa.
Trong thư Tô hoàng hậu nói không nhiều, chỉ nhắc chuyện năm đó, nói bà sai rồi, còn nói cậu cẩn thận Thuận phi cùng chuyện năm đó bà ta xúi hoàng đế, cậu xem mà lắc đầu không thôi, nước hoàng cung đúng là màu đỏ.
Cậu đưa thư cho anh đọc rồi nhìn Định Hà Dự.
" có lẽ Lữ Dung đã biết rồi" cậu gọi tên húy của Thuận phi.
" vậy…" Định Hà Dự muốn hỏi cậu tính làm gì.
" ngươi muốn cái ghế kia không?" cậu lại hỏi một câu.
Định Hà Dự trợn to, nhưng sau đó hắn vừa lắc đầu vừa gật đầu.
Cậu trợn mắt nhìn anh, gì mà lắc còn gật vậy
" người thân" anh chỉ nói như vậy, cậu à lên.
" vậy ta giúp ngươi ngồi" cậu tỉnh bơ nói.
" người định làm gì?" hắn có muốn cũng không muốn trơ mắt nhìn phụ hoàng chết.
" ta thì làm gì được, nhưng tam đệ kia của ngươi thì khó nói lắm" cậu lắc đầu.
" ta nên làm gì…?" Định Hà Dự bại trận hỏi nhỏ.
" lo bảo vệ người thân ngươi thôi, đợi đệ ngươi ra tay rồi ngươi nắm lấy đại cục mà lên" cậu chỉ dẫn hắn.
" tam… đệ thật sự làm vậy…?" Định Hà Dự vẫn không nhịn được hỏi.
" nếu hắn gϊếŧ ta thì sao" cậu không trả lời mà chỉ hỏi.
Định Hà Dự cứng họng, gϊếŧ thúc thì được sao không thể gϊếŧ cha đây.
…
Cho tới lúc ra về Định Hà Dự vẫn không biết tên nam nhân bên cạnh cậu là ai, nhưng sau khi trở về hắn cũng không đi tìm mẫu hậu, Thuận phi đã biết, vậy có nghĩa nhất cử nhất động của họ đều bị theo dõi, hắn không thể bứt dây động rừng, nếu tam hoàng đệ không làm gì thì tốt, còn nếu đệ ấy dám làm thì cũng không thể trách hắn đυ.c nước béo cò.
Nhưng ngày hôm sau khi hoàng đế đến thăm Tô hoàng hậu thì cung nhân lại bị đuổi ra lần nữa, lần này bà quỳ xuống cầu xin hoàng đế nói một lời, nếu muốn lập Dự nhi làm thái tử thì lập bây giờ, còn nếu không xin đừng đẩy hắn lên đầu sóng ngọn gió, thần thϊếp chết cũng không nhắm mắt.
Hoàng đế không nói gì nhìn bà, sau đó ông ta đi rồi, Tô Mộc Lăng quỳ khóc một đêm, bạo bệnh, Tô thượng thư nghe tin thì chạy vào thăm bà, hai người vì sợ hiềm nghi cũng không có thời gian nói gì nhiều, chỉ là Tô thượng thư bí mật gặp Định Hà Dự, hắn cũng nói ông để ý động tĩnh bên phía Thuận phi, có khi sẽ có biến.
Tất cả diễn ra một cách nhanh chóng, Thuận phi còn kinh nghi về việc Tô hoàng hậu nói riêng với hoàng đế chuyện gì, Định Hà Lãng đã lên kế hoạch chuẩn bị ám sát Định Hà Mặc.
Mà hai người vì muốn dụ hắn ra tay mà quyết định bại lộ hành tung, ở trong tửu lâu đến ngày thứ 5 sau khi gặp Định Hà Dự thì quyết định ra ngoài đi dạo, họ nghĩ không sai, Định Hà Lãng sao bỏ qua cơ hội này.
Khi cậu còn đang nằm trên đùi Đông Xuyên xem sách thì một đám hắc ý nhân từ mặt nước và những chiếc thuyền bên cạnh bay ra, lúc này vậy mà chỉ có họ và đám người kia trên bờ hồ này, bên kia Nhã Nguyệt lâu vẫn náo nhiệt còn bên này thì gió tanh mưa máu.
Đông Xuyên đối với đám người đang bao chỉa mũi kiếm vào khỉ nhỏ của anh mà mặt lạnh tanh, đối với không khí phất tay một cái, tức thì một cái u ảnh vụt ra, một lướt là máu tươi phun ra, gọn gàng dứt khoát, cậu xem đến thẳng cả hai mắt, dù chẳng nhìn thấy được gì ngoài máu tươi phun ra từ cổ họng của hắc ý nhân cùng nước bắn tung té do vật nặng rơi xuống, nước sông nơi đó đổi màu cũng không nhìn được, cậu nằm trong ngực anh an toàn mà cắn hạt dưa, hai mắt mở to nhìn màn ám sát trong truyền thuyết, lòng hô to quá đã, một chút ý thức bên trong hiểm cảnh cũng không có, Đông Xuyên nhìn mà cưng chiều không thôi, cũng thầm khinh thường cái tam hoàng tử gì đó thật không thể sài, phái có chút người, có đủ nhét kẻ răng hai người kia không còn chưa biết nói gì là còn hắn đây.
Hơn trăm tên sát thủ không biết mình bị khinh bỉ.
Nói thì nói vậy thôi chứ dù hai người Lạc Tùy có thể giải quyết nhưng không thể nhanh, còn sẽ lọt lướt.
Vυ't.
Cậu chỉ thấy tay anh huy một cái, hắc y nhân lọt nước không lên được nữa.
Đông Xuyên đối với ánh mắt sùng bái của khỉ nhỏ mà tâm hoa nộ phóng, vui vẻ phóng đậu phộng cho cậu xem, nhờ vậy đám hắc y nhân nhanh chóng được giải quyết.
Cậu bĩu môi, chẳng thà phái binh lính tới bắt họ thì còn hợp lý chút, cố tình cứ không muốn cho người biết mà chơi cái trò âm thầm ám sát này, làm cậu chả xem được phong thái ngời ngời của phu quân.