Đại hoàng tử rất giống Hoàng hậu, nên khi không cười thì ôn nhu ổn trọng, lúc cười thì như xuân về hoa nở, khiến cả triều cũng sáng bừng lên.
" chuyện vui? mau nói cho trẫm cùng cả triều cùng vui" Định Hà Minh nhướng mày, cười cái đầu tiên từ lúc thượng triều.
Định Hà Lãng móng tay đâm vào da thịt muốn rớn máu.
" nhi thần vừa biết tin thành Thuận Ninh đã xuất hiện một đại phu chữa được bệnh dịch, còn đem đơn thuốc cùng cách chữa ban ra ngoài, tình hình dịch bệnh có vẻ đã được khởi đầu mới" Định Hà Dự vui mừng không thôi nói.
" thật? vậy thì tốt quá, hoàng nhi có công, nên thưởng" Định Hà Minh mặt rồng vui vẻ, vậy mà lại ban thưởng cho đại hoàng tử mà không phải là đại phu kia.
" phụ hoàng, nên ban thưởng cho vị đại phu kia thật hậu mới phải" Định Hà Lãng giấu đi vết máu trong tay áo rộng, cúi người nói.
" Lãng Nhi nói phải, là trẫm hồ đồ, nhưng Dự nhi lâu nay luôn lao lực vì dịch bệnh ở phía nam, cũng nên thưởng" Định Hà Minh vẫn không rút lại ban thưởng cho đại hoàng tử.
" tạ ơn phụ hoàng, Dự nhi cũng không có làm gì, đợi phía Nam vượt qua đại nạn lần này Dự nhi sẽ nhận ban thưởng của người, mong phụ hoàng giữ lại tới lúc đó, như vậy Dự nhi cũng vui vẻ trong lòng" Định Hà Dự cúi người nói, sự khiêm tốn khiến đại thần cả triều gật gù.
…
" Đông Xuyên, nơi này ổn rồi, mai chúng ta lại đi tiếp nha" cậu ôm cổ anh nói.
" được" anh ôm eo cậu trả lời, mắt lại nhìn thư trong tay.
" là hoàng đế phái người tới sao?" cậu tò mò đưa mắt vào nhìn.
" ừm" anh đưa luôn cho cậu, để cậu ngồi trong lòng anh, đầu tựa vào vai cậu, lười nhát mà cùng cậu xem.
Trong thư nói hoàng đế vô cùng tán đồng việc phái người tới tiếp nhận Nam Ninh, còn khen ngợi anh đủ điều, ban thưởng một đống lại chẳng có chút binh quyền nào, cậu trề môi bất mãn.
" huynh không sao" anh đưa tay sờ sờ miệng nhỏ, sắp treo được cái bình.
" hừ, chẳng cần lão, huynh có đệ thương được rồi" cậu quay lại ôm mặt anh hôn cái chóc.
" ừm" anh ôm cậu làm sâu nụ hôn trước khi cánh môi non mềm định rời đi.
" huynh… ưm…" cậu chịu thua rồi, lúc nào cũng làm sưng môi người ta, lòng thì nghĩ vậy nhưng hai tay nhỏ lại rất thành thật mà đu lên cổ anh, ôm chặt.
Sự đáp lại của cậu như liều thuốc kí©ɧ ɖụ©, anh kích động đưa tay mò vào áo cậu, khổ nổi y phục cổ đại nó rất nhiều lớp, đâu có dễ mà sờ tới làn da mịn màng trơn bóng của cậu đâu, nhờ thế mà cậu mới kịp thời ngăn lại tên cầm thú chỉ biết nghĩ bằng nữa thân dưới này.
" ưm… không được… ngày mai chúng ta phải đi đó, đệ không muốn hai người kia cười nhạo đệ đâu, huynh cho đệ chút mặt mũi đi mà, Đông Xuyên" cậu thở dốc vang xin, chỉ mới chốc lát đã bị anh cởi được đai lưng cùng lớp áo ngoài.
" a!.."
Một giọng nữ kinh hoàng từ ngoài cửa vang lên, dù người kia vội vàng bịt miệng nhưng âm thanh này vẫn truyền vào trong phòng, thành công chặn lại hành vi cầm thú của Đông đại tướng quân Xuyên.
Anh lưu luyến mà dời môi khỏi xương vài xanh tinh xảo của cậu, bình ổn hơi thở cùng xao động dưới hạ thân, nhìn vẻ đê mê của khỉ nhỏ mà muốn gϊếŧ người, đưa tay kéo lại cổ áo cùng y phục cho cậu, để cậu úp mặt vào lòng anh bình tĩnh lại, vừa không để người ngoài nhìn thấy vẻ mặt yêu mị này của cậu rồi mới lên tiếng.
" ai"
Âm thanh lành lạnh của anh vỗ một cái vào lòng ba người, Lý Tùy thiệt muốn chữi bậy, vốn dĩ khi hắn tới cửa phòng nghe tiếng động bên trong đã muốn dẫn người đi, không ngờ cái nữ nhân đáng chết này lại dám…
" công tử, Lạc thành chủ cùng nữ nhi muốn tới cảm tạ" Lý Tùy đành phải cắn răng mà lên tiếng.
" vào đi" nếu không phải bọn họ không muốn bại lộ thân phận, hắn đã chém chết người ở ngoài rồi.
Đông Xuyên đưa tay cầm lấy áo choàng khoác lên người cậu, trước khi ba người kia vào đã che lại đôi mắt ướŧ áŧ đỏ ửng quyến rủ của cậu, bởi vì cậu trừng anh nên khiến anh bật cười.
Lạc Tâm Hạ tâm thần bất định nhìn thấy nụ cười cùng vẻ mặt ôn nhu này của anh thì ý định muốn trói người đem về càng thêm mãnh liệt, nam nhân như này vốn nên dành cho nàng mới đúng, chẳng cần biết người trong lòng anh kia thế nào, một đại phu nghèo hèn, còn là nam nhân, sao có thể bằng cô được. Nàng ta hoàn toàn không nhớ được là cậu cứu cả thành này.
Lý Tùy chỉ liếc một cái đã biết ý nghĩ ghê tởn của ả ta, hắn cười nhạo trong lòng.
Lạc thành chủ chỉ cho rằng hai người là phú thương đang Nam hạ, nên đối với nữ nhi lộ vẻ mặt mê đắm này chỉ trừng mắt một cái, còn trong lòng thì vẫn rất hài lòng mà thúc đẩy mối hôn nhân này, dù chỉ là thương nhân nhưng xuất chúng như vậy cũng xứng với con gái rượu của hắn.
Đông Xuyên chẳng muốn nhìn hai người cái nào, anh chỉ lo nhìn nhân nhi trong ngực, tay còn xấu xa mà bóp nhẹ mông căng mẩy, còn đỉnh đỉnh cái trụ đã chống một nữa trời vào giữa hai chân của cậu một cái.
" a… " cậu vội vàng đưa tay bịt miệng, tay nhỏ còn xoắn mạnh eo anh, tức gần chết.
Tiếng rên ngọt nị cứ thế truyền vào tai mấy người trong phòng.
Lý Tùy cố nén, run run vả vai như bị kinh phong.
Lạc Tâm Hạ sắc mặt khó coi thầm mắng tiện nhân trong lòng.
Lạc thành chủ thì lại đối với tiếng rên kia có ma lực khiến ông cũng muốn dựng lên, sâu trong ánh mắt thầm tính toán bắt cậu về mà làm chết, hoàn toàn không để ý thấy ánh mắt rét lạnh của Đông Xuyên.
Khí tức trong phòng dần lạnh lẽo đầy khí huyết tinh, đánh tỉnh Lý Tùy, khiến hắn vừa kịp tỉnh lại nhìn thấy vẻ biếи ŧɦái đê tiện của Lạc thành chủ đối với người trong ngực tướng quân nhà hắn.
Đáng chết, hai cha con đáng chết.
" Lạc thành chủ có gì xin nói đi, nếu không thì xin về cho, ngày mai hai vị công tử sẽ rời đi, tiếp tục chữa bệnh cho nơi khác, cần phải nghỉ ngơi" giọng Lý Tùy lạnh lẽo vang lên đánh tỉnh suy nghĩ hạ lưu của Lạc thành chủ.
" ha ha Dương công tử và Hàn đại phu, ta đến là để cảm tạ nhị vị đã cống hiến cho Thuận Ninh thành trong những ngày qua, ta đã chuẩn bị một bữa tiệc rượu để đáp tạ, hy vọng nhị vị sẽ đến" Lạc Hằng cười nói, vẻ đứng đắn nếu bỏ qua thân người hơi nghiêng về phía anh muốn nhìn một chút người trong ngực anh thì cũng được xem là đàng hoàng đạo mạo.
Cố tình hắn lại như đui mù mà không chịu nhìn thấy sát khí tích tụ trong mắt Đông Xuyên đã muốn nhuộm đen đôi mặc mâu anh tuấn kia.
Lý Tùy đang tính lên tiếng từ chối thì đã nghe anh nói.
" được, ta đã biết, tối nay chúng ta sẽ đến, Lý Tùy, tiễn hai vị này về đi" giọng anh lạnh đến phát rét, đôi mắt đã dời đi không nhìn về phía họ nữa.
Lạc thành chủ giữ lại tay con gái hướng anh cười nói.
" vậy chúng ta đợi hai vị, cáo từ"
Lạc Tâm Hạ dùng dằng không muốn đi cuối cùng vẫn bị Lạc Hằng kéo đi, tới lúc lên xe ngựa hắn mới dỗ dành con gái.
" Hạ nhi đừng gấp, tối nay cha sẽ mang hắn đưa lên giường của con, chạy không thoát được đâu" Lạc thành chủ mưu tính trong lòng nói.
" hừ, phụ thân muốn tiện nhân kia chứ gì, chơi cũng được nhưng xong việc phải bán vào quan quán" Lạc Tâm Hạ ác độc nói, lời nói ra lại chẳng ăn nhập gì với khuôn mặt xinh đẹp kia cả, khiến người rét lạnh.