Trở Thành Quân Sư Của Tướng Quân Lạnh Lùng

Chương 67: Đệ đi đâu huynh theo đó

Bên cạnh còn có chút ấm, có vẻ anh chỉ mới đi thôi, cậu lơ mơ bò dậy, nhìn quanh, không có. Lại để chân trần lộc cộc mà đi quanh căn phòng chẳng có mấy chỗ để trốn, vẫn không thấy, cậu quay gót mở cửa đi ra ngoài, thấy rồi, mắt cậu sáng lên, tính chạy tới lại bị anh chặn lại.

" đứng yên" Đông Xuyên nhìn người ăn mặc không chỉnh tề kia, xương quai đầy hôn ngân lộ hết ra ngoài, ba ngàn mặc phát xoã tung, chân không mang giầy, bộ dạng lơ mơ, thấy anh thì ánh mắt như phát sáng, còn định chạy tới, anh nhẹ giọng quát lên, rồi nhíu mày nhìn Lý Lạc.

Lý Lạc tủi thân quay mặt đi, hắn có nhìn đâu chứ, thôi kệ, nhờ vậy mà không bị tướng quân phạt.

Anh đi tới bế con khỉ nhỏ chưa tỉnh ngủ lên trở lại phòng.

Cậu để anh bế, ôm đầu anh hôn chụt chụt, vui quên trời quên đất.

" Đông Xuyên" cậu gọi.

" ừm" anh đáp.

" Đông Xuyên " cậu lại gọi.

" huynh đây" anh lại đáp.

" Đông… ưm" miệng nhỏ bị chặn.

Đông Xuyên thật bất đắc dĩ mà, dù nghe cậu ngọt chảy nước mà gọi cũng rất mê người nhưng anh hôm qua đã lăn cậu rất thảm, nếu còn để cậu gọi anh sẽ không nhịn được mất.

" ưm… huynh chơi xấu" cậu được thả ra đã chỉ vào ngực anh tố.

" không muốn bị huynh đè ra làm thì ngoan ngoãn để huynh mặc y phục cột tóc cho đệ" anh ghé vào tai cậu hù doạ.

" huynh… huynh… đệ ngoan nhất… huynh làm đi" cậu lắp bắp rồi nhận mệnh, không chọc anh nữa.

Đông Xuyên bó tay, cậu sắp bị anh sủng tới vô pháp vô thiên.

Đám thuộc hạ của anh mà nghe được chắc phải khóc lóc mà thấm thía nói, tướng quân, ngài cũng tự biết sao mất.

" tiểu Mặc, đao của đệ đâu?" Đông Xuyên cột xong tóc cho cậu thì ngồi trước mặt cậu hỏi.

" đao… à đao chỉ còn có vỏ thôi…" cậu nghe tới đao thì xụ mặt xuống, đao của mẹ…

" thật ngốc, lần sau phải nắm chắc biết không?" thấy con khỉ nhỏ lại cúi gầm mặt, anh cười mắng, đưa lưỡi đao cho cậu.

" đây… sao huynh có nó?" cậu nhớ là rớt ở bờ sông.

" huynh nhặt được của một con khỉ nhỏ" anh ghẹo.

" Đông Xuyên…" cậu ôm cổ anh ngọt nị gọi.

" lại gọi nữa đệ lên giường mà nằm đi" anh nghiêm giọng, thiệt bó tay mà.

" thưởng cho huynh, chụt" cậu cười hì hì hôn cái chóc lên miệng anh.

" tướng quân, bữa sáng ở bên ngoài" Lý Tùy mang đồ ăn tới gọi với vào.

" đi thôi" anh kéo con khỉ nhỏ đi ra.

" Lý huynh, lâu quá không gặp" cậu vừa thấy hắn đã chào.

" thiếu phu nhân hình như gầy đi" Lý Tùy nhìn cậu rồi nói.

" ăn đi" anh đưa cho cậu một cái đùi thỏ và một cái bánh bao, chén cháo được anh đưa lên miệng thổi cho bớt nguội rồi mới để trước mặt cho cậu.

" thiếu phu nhân sắp ăn hết thỏ ở đây" Lý Lạc nhún vai nói.

" ăn hết cũng được, rồi về Mặc quốc ăn tiếp" anh cưng chiều nhéo má phồng lên của cậu.

Lý Lạc nhún vai, thua.

" uynh ông ề ật ao?" cậu hỏi lại, miệng nhai nhai, nói ngọng nói nghịu.

" ăn đàng hoàng, huynh không về" anh bó tay.

" vậy ăn xong chúng ta đi tiếp vào Định quốc nha" cậu nhanh chóng nói, bưng cháo húp sột sột.

" được, từ từ thôi" hấp tấp như vậy, anh có chạy đâu chứ.

Lý Lạc với Lý Tùy nhìn nhau, có vẻ chúng ta sắp được đi du lịch nước địch, bó tay.



" ét ét" khỉ nhỏ ngồi trên vai cậu gặm chuối.

" ở đâu ngươi có vậy khỉ nhỏ" cậu ngạc nhiên.

" ét ét" nó chỉ anh.

" huynh cho nó không cho đệ" cậu mắt long lanh nhìn anh.

Đông Xuyên liếc Lý Tùy.

Lý Tùy đành phải giao bọc trái cây ra.

Thế là hai con khỉ nhỏ một đường vừa đi vừa ăn, nếu không phải Đông Xuyên sợ cậu quá no mà tịch thu, chắc hai người còn phải ăn tới khi sạch túi.

" tại ngươi ăn nhiều" cậu chỉ vào trán khỉ nhỏ nói.

" ét ét" khỉ nhỏ lại chỉ cậu, ý nói do cậu mà nó không được ăn.

Đông Xuyên cảm thấy mệt tâm quá chừng.

Người dân thôn Nhạn đã được Lý Lạc hộ tống trở về thôn của họ, lúc chia tay còn không quên nhắc cậu phải nhớ trở về.

Cậu so với lần trước chia tay họ thì lần này lại vui vẻ mà tiễn họ đi, chỉ cần cậu muốn đi đâu anh sẽ đưa cậu đi, không sợ không có ngày về.

Đông Xuyên đối với những lời Lý Lạc nói vẫn luôn để tâm, có thời gian anh phải đi một chuyến, so với Lý Lạc anh hiểu rõ hơn nơi đó có ý nghĩa thế nào với cậu, dù cậu nói không thể trở về nhưng anh vẫn lo, nên đi một lần thì hơn.

Nhìn nhân nhi nhỏ hoạt bát đáng yêu, sống một mình trong rừng, cũng không biết là ở bao lâu ở đó, cậu rất sợ hãi đi, cậu như vậy khiến anh sao mà không sủng không chiều, nếu cậu muốn anh có thể lôi cái lão hoàng đế Định Hà Minh xuống cho cậu ngồi lên, nhưng nếu cậu không muốn ai cũng không ép được.

Lần này đi Định quốc cũng có ý định muốn tìm hiểu chuyện này, giải quyết tai hoạ ngầm này càng sớm càng tốt vẫn hơn, anh sẽ không để bất cứ mối đe doạ nào ảnh hưởng đến cậu.



Rầm xoảng

Định Hà Minh đứng dậy hất đổ khay trà trong tay Thái công công, mặt rồng giận dữ.

" một đám ăn hại, trẫm nuôi các ngươi đuợc gì đây?" hoàng đế Định quốc quát lớn.

Cả triều quỳ rạp xuống đất, không dám nói một tiếng hoàng đế bớt giận nữa. Mạc Hồng sợ run người quỳ ở giữa điện.

" xin phụ hoàng bớt giận, biên giới chỉ đem về tin Đông chiến thần đã vào Nam Ninh, nhưng hắn có chữa được bệnh dịch hay không còn chưa rõ, nếu hắn chỉ là dụ dỗ để dân chúng mở cổng thành thì chỉ sợ hắn đang lấy đá đập chân mình thôi"

Tam hoàng tử Định Hà Lãng đứng bên trái chấp tay nói, vẻ âm hiểm loé lên trong đấy mắt.

Đại hoàng tử Định Hà Dự đứng bên phải nhíu lại mày nhưng không nói gì.

" tam hoàng tử nói phải thưa hoàng thượng, quốc nội còn đang lo khống chế dịch bệnh, Mặc quốc muốn chiếm Nam Ninh cũng phải xem hắn có đủ dày để chống chọi bệnh dịch không"Lại bộ thượng thư Giang Bân quỳ nói.

" đứng lên hết đi" Định Hà Minh giống như ăn đủ những lời này, hoà hoãn vung tay, ngồi lại ghế rồng.

" tạ hoàng thượng"

Cả triều cùng tạ ơn, nhao nhao mà đỡ nhau dậy.

" Dự nhi, ngươi thấy thế nào?" Định Hà Minh nhìn đại nhi tử im lặng không nói thì lên tiếng hỏi.

Cả triều đều biết Định Hà Minh vốn ưu ái đại hoàng tử, đối với tam hoàng tử dù luôn lấy lòng vẫn chỉ cho vừa đủ, còn đại hoàng tử luôn được hoàng đế hỏi tới, có chính sự sẽ luôn hỏi han dạy bảo, bởi vậy mà phe cánh trong triều đều kháo nhau đại hoàng tử sẽ là thái tử Định quốc, nhưng cuộc chiến tranh giành quyền lực đế vương nào có hoàng đế định là được, các con vua có chịu nữa hay không kìa, nên triều đình Định quốc lúc này chia làm hai phe cánh, một là đại hoàng tử do Hoàng hậu sinh, một là tam hoàng tử do Thuần phi sinh. Tam hoàng tử luôn ngấm ngầm kéo bè kết cánh có vẻ nhỉnh hơn nhưng đại hoàng tử được Hoàng đế ưu ái dù trầm ổn không tranh giành vẫn được nhiều thần tử chống lưng.

Định Hà Lãng vừa nghe phụ hoàng hỏi hoàng huynh thì sâu trong đôi mắt đầy vẻ âm độc hận ý.

" bẩm phụ hoàng, hoàng nhi đối với quân sự không hiểu rõ bằng tam hoàng đệ" Định Hà Dự ổn trọng cúi người thưa.

" vậy con nói sao về tình hình dịch bệnh trong quốc nội" Định Hà Minh đối với con trai lớn không có chí hướng như ông chỉ thở dài chứ không có vẻ bất mãn hỏi sang chuyện khác.

Nhưng Định Hà Lãng luôn để ý hoàng đế lại tức giận vô cùng, vì cái gì, chỉ vì hắn là do Hoàng hậu sinh, là do thê tử kết tóc của phụ hoàng mà người thiên vị như vậy, ta không cam tâm.

" thưa phụ hoàng, nhi thần vừa nhận được một tin vui" Đại hoàng tử như nhớ đến chuyện vui nên nở nụ cười rất tươi.