Trở Thành Quân Sư Của Tướng Quân Lạnh Lùng

Chương 57: Bệnh thủy đậu

Thành chủ đối với lớp lưu dân này chẳng đau chẳng buồn quan tâm, chỉ cần họ không gây rối loạn thì họ mới ở đâu đi ở.

Lúc này cả thôn Nhạn đang ngồi trong một ngôi miếu bỏ hoang thật lớn, nói chứ cậu thiệt không rõ, người cổ đại sao thích xây miếu như vậy rồi bỏ nó hoang phế đến thảm thương, nhưng giờ đây nó lại thành nơi che nắng chắn gió cho cả thôn.

" tiểu Mặc, tới đây đã an toàn chưa?" Hồ Tĩnh nhỏ giọng hỏi cậu.

" đại ca, mọi người đã mệt mỏi cả đoạn đường, đợi họ nghỉ ngơi rồi chúng ta đi tiếp, Nam Ninh chỉ là hơi an toàn chút, nhưng nếu chiến sự lan tới đây, lưu dân như chúng ta sẽ bị bắt nạt làm việc, có khi còn phải xung quân" cậu đã tính kỹ, Đông Xuyên sẽ đánh tới đây, ít nhất anh phải đánh hạ Nam Ninh rồi ép Định quốc nghị hoà thì chiến sự mới có thể chấp dứt.

" được, vậy chúng ta ở lại đây một ngày, nhanh chóng đi để còn có thời gian tìm nơi ở lại tốt hơn" Hồ Tĩnh cũng không quen ở trong thành trì lớn, ở nơi thôn dã có khi họ còn dễ sống hơn.

" tiểu Mặc, đệ nên nghỉ ngơi" Lý Lạc nói, ở nơi có người hắn sẽ đổi xưng hô.

" đệ không sao, huynh đã liên lạc được chưa?" bởi vì tránh bị nghi ngờ mà cậu đã đổi một thân y phục thô sơ, như cái hồi cậu mới tới đây vậy.

" đã liên lạc, nhưng chiến sự đang diễn ra, mới tới tai tướng quân sợ là sẽ không dễ" hắn truyền âm nói, bên ngoài thì chỉ lắc đầu.

Khi hai người đang nói chuyện thì một tiếng ho khụ rồi lại khụ khụ liên tục vang lên, hai người nhìn qua.

Trong góc tối của ngôi miếu có một tên ăn mày đang nằm, bởi vì ho mà co giật không ngừng, còn rêи ɾỉ, nếu không phải hắn ho, thì sợ là chẳng ai biết nơi đó nằm một người, chỉ vì hắn nằm sau đống cỏ.

Cậu đối với người bệnh là theo bản năng muốn chữa trị, nên cậu đã đứng lên đi tới gần, nhưng còn chưa nhìn thấy rõ mặt người đó thì cậu đã lùi lại, nhét vào miệng một cái lá, sau đó cậu bước tới chỗ thôn dân, người dân thấy cậu đi mà quay lại, sắc mặt ngưng trọng thì cũng im lặng ghé lại gần cậu, trên đường đi họ đều như vậy mà thương lượng, ai cũng biết, chuyện nên biết đều biết.

" mọi người đừng hoảng, ngậm vào miệng một mảnh lá cây, còn có một mảnh lâu lâu để lên mũi, đừng để người khác phát hiện, rời đi Nam Ninh một cách nhanh chóng, nếu trên đường nhìn thấy nơi nào hoang vắng lạ kỳ thì né ra, thấy người trên đường bỗng nhiên té ngã còn ho khan thì không được tới gần, khi đi xin nước phải cẩn thận, không được uống bậy ăn bậy, nơi có khói bốc lên thì mỗi người một miếng vải trắng bịt chặt miệng mũi của mình, hiểu không?" cậu đưa cho họ rồi căn dặn.

" tiểu Mặc, có chuyện gì vậy?" Hồ Tĩnh hỏi.

" mọi người đi trước, đệ sẽ đi sau" cậu lắc đầu.

" được, mọi người mau đứng lên" Hồ Tĩnh gọi mọi người.

" thiếu phu nhân, sao vậy?" Lý Lạc truyền âm hỏi.

" Lý Lạc, không ổn rồi, người đó có dấu hiệu của bệnh dịch, có vẻ đã bị khá lâu, sắp không xong, nơi này không thể ở, nếu có thể, ngươi trở về tìm Đông Xuyên, kêu huynh ấy đừng vọng động đánh tiến Nam Ninh, sợ rằng không cần chúng ta đánh, Nam Ninh sẽ loạn" cậu kéo Lý Lạc ra một góc rồi nói.

" thiếu phu nhân, còn ngài thì sao, ta không thể bỏ ngài" Lý Lạc lắc đầu.

" ai… làm sao đây, ta cũng mới gặp chuyện như này, giờ quan trọng là để người trong thôn rời đi Nam Ninh" cậu vò đầu.

" thiếu phu nhân cũng phải đi, mặc kệ Nam Ninh" hắn ngoan tâm nói, an nguy của thiếu phu nhân quan trọng hơn.

" ta dù có ở lại cũng không biết làm sao, người này đã ở đây bao lâu, là từ nơi khác tới hay là dân Nam Ninh, nếu là dân Nam Ninh thì rắc rối, còn nếu là ở bên ngoài vào thì có lẽ dịch bệnh còn chưa có người biết, chúng ta ra ngoài sẽ dễ xử lý hơn, Nam Ninh là thành trì lớn, người đông thì dịch bệnh sẽ phát tác rất khủng khϊếp, ta chỉ mới nhìn sơ qua, người kia…"

" thiếu phu nhân, người kia đã không còn hơi thở" Lý Lạc trầm giọng nói.

Cậu trầm mặc.

" tiểu Mặc đi thôi" Hồ Tĩnh gọi.

" đệ tới liền, mọi người nhanh đi đi" cậu nói một tiếng rồi quay lại nói với Lý Lạc.

" huynh đem tin này nói cho Thành chủ Nam Ninh, đừng để ông ta biết ai đưa tin, để ông ta xử lý, chúng ta đi" cậu đuổi theo Hồ Tĩnh.



Thành chủ Nam Ninh đối với đám lưu dân đang rời khỏi thành chỉ nhìn rồi thôi, nhưng ông ta còn chẳng thản nhiên được mấy rồi, hạ nhân của phủ thành chủ đã đem đến một mẩu giấy, sau đó hạ nhân nhìn thấy ông ta mặt mày tái xanh, vội vã kêu người rồi chạy về ngôi miếu rách.

Định Hà Mặc lúc này đã rời khỏi Nam Ninh, cậu nhìn toà thành lớn, lắc đầu, cậu không phải sợ, mà là cậu đối với thành Nam Ninh lực bất tòng tâm, chỉ hy vọng thành chủ Nam Ninh không ngốc, tạm phong toả tin tức, đốt xác, cho người đi điều tra, nhanh chóng làm chủ tình hình.

Cậu đã nhìn sơ qua người đó, cả người nổi lên mụn nước, như là bệnh thủy đậu.

Bệnh thủy đậu ở hiện đại đã không còn đáng sợ, nhưng ở cổ đại, việc dịch bệnh bùng phát có thể quét sạch cả một toà thành mấy vạn người. Cậu không rõ lắm thời tiết nào thì thủy đậu sẽ xuất hiện, nhưng nó bùng phát rất nhanh, cố tình Nam Ninh không có một động tĩnh, nếu không phải cơ duyên xảo hợp, sợ rằng đợi cả thành đều bị, họ cũng chạy không thoát.

Y thuật của cậu chưa có giỏi, dụng độc thì còn được, chữa bệnh có tính lây lan cao như này…

" mọi người ngừng lại nghe con nói một chút đi" đợi khi mọi người đã rời xa Nam Ninh chừng một dặm, đã đến bìa một cánh rừng nơi mọi người có thể nghỉ ngơi một chút thì cậu nói.

" tiểu Mặc rốt cuộc là tại sao con muốn chúng ta đi ngay, còn căn dặn như vậy?" một đại thẩm ôm con mệt mỏi hỏi.

" người bệnh đó, có khả năng đã nhiễm bệnh dịch" cậu vừa nói ra mọi người đã xôn xao.

" sao lại như vậy?"

" vậy chúng ta có sao không?"

Mọi người lo lắng lên.

" tiểu Mặc đệ chắc không?" Hồ Tĩnh ôm tiểu Nha đã mệt mỏi ngủ trên vai hắn nói.

" đệ chỉ kịp nhìn thấy trên người hắn nổi đầy mụn bọt, còn hôi thối, sau khi mọi người đi thì hắn đã chết" cậu nói càng nhỏ đi.

Xung quanh im lặng hẳn đi, mọi người nhìn nhau không nói gì nữa.

" chúng ta phải làm sao, tiểu Mặc, con là đại phu, đối với chuyện này có cách nhìn thế nào chắc phải hiểu rõ hơn chúng ta, con cứ nói" Trần lão bá ngồi dựa vào thân cây, ôm tôn tử nói.

" con chỉ mới theo sư phụ không bao lâu, đối với tình trạng của người kia con chỉ mới nhìn thấy qua một quyển chép tay của sư phụ, bệnh này nếu thật sự là nó, thì tốc độ nó lây lan rất nhanh, ủ bệnh thì khá lâu mới bộc phát, tùy điều kiện cuộc sống và khí hậu mà bệnh nặng hay nhẹ, đại phu nếu không rõ sẽ cho bệnh này chỉ là cảm mạo bình thường, đợi các nốt mụn nhô lên thì chỉ xem như là bị dị ứng, tới lúc đó nếu còn không kịp đều trị, nó sẽ rất khó trị, nó sẽ lan qua đường hô hấp của chúng ta" cậu nhất nhất nói rõ những gì mình biết.

" hiện tại con không có sách thuốc trong người, không dám gật bừa mà trị bệnh, nên con chỉ có thể mang mọi người đến nơi an toàn, tránh xa dịch bệnh rồi tìm cách sau, để cho an toàn, chúng ta nên bịt lại miệng mũi của mình rồi di chuyển, vải trắng phải được giặt qua với rượu, có thể khử trùng, nước uống cũng phải đợi con xem qua mới được uống" cậu dặn dò.