Trở Thành Quân Sư Của Tướng Quân Lạnh Lùng

Chương 19: Đông Xuyên hiểu rõ

Trịnh Châu đều không biết, mấy trận thua kia là tại sao thua, Tây Bắc này gần quân Man nhất của Mặc quốc, phía bắc bình nguyên là Tuyết quốc lạnh lẽo, phía nam rừng rậm là Miêu quốc, Tuyết quốc Man tộc biết cũng chẳng khác gì bọn họ, chỉ là Tuyết quốc có biển, hơn nữa Man tộc vì thời tiết lạnh giá mà không dám đánh tới. Miêu quốc càng quỷ dị hơn, đủ các kiểu độc dược, mê vụ, trùng độc, Man tộc tuy da dày thịt béo cũng chịu không nổi, mục tiêu còn lại chỉ còn phía bên kia Mặc quốc, con người thì nhỏ yếu, nhưng thắng ở địa hình, còn rất đồng lòng, tướng tài lính giỏi không hề thiếu, chưa kể Man tộc lấy chiến mà sống, lấy chiến nuôi chiến, nếu chiến mà đói, vậy sức lực đâu mà đánh, vũ khí thì thô sơ không bằng, người trung nguyên đầu óc lanh lợi kỳ quái, mấy thứ nghĩ được càng kỳ quái đa dạng, còn có lương thực đầy đủ, Man tộc càng không dám chiến lâu, vốn dĩ Tây Bắc là doanh địa quan trọng của Mặc quốc, Hà tướng quân cũng không ngu, nhưng không lợi hại nổi nội gián ở bên trong bán nước cầu vinh.

Mấy trận thắng lại không ham chiến, một phần vì Đông tướng quân, một phần vì quân sư mới tới do đại hoàng tử của Man tộc tiến cử, người quân sư này luôn mặc áo bào đen che khuất cả người, nhưng thân hình kia không thể nào nhìn không ra thân phận người trung nguyên của hắn, hắn ta không biết tại sao lấy được tin tình báo và bản đồ địa hình của Tây Bắc bên kia, bày cho vua Man một cách đào hầm xuyên núi như vầy, vì có đại hoàng tử chống lưng, kiên quyết đảm bảo vị trí đào hầm sẽ xuyên qua được Tây Bắc, mở ra một con đường cho Man tộc, mới có việc hôm nay.

Có thể nói, trận chiến này âm mua trùng trùng, nguy hiểm từng bước, đi sai, vạn kiếp bất phục.

Đông Xuyên vốn chỉ định thủ, Tây Bắc xa hoàng đế, ở lại đây cũng không gì không tốt, cố tình hình huống còn phức tạp hơn anh nghĩ, nên có kế hoạch gì cũng toàn để Diệp Ly đi làm, anh tỏ vẻ như bản thân là một tướng quân nhàm tản, thêm việc tiểu Mặc ở trong phòng anh, trong quân có tin đồn anh nuôi tiểu nương tử trong phòng, ở trong quân doanh tɧác ɭoạи, còn quần nhau đến nổi phải gọi đại phu vào trướng hằng ngày. =))

Sự việc vô tình hay cố ý khiến cho tên nội gián này thả lỏng, dùng một kế hạ độc để thử anh, còn cho ra kết quả đẹp mắt như vậy, kế hoạch đào núi chỉ còn một ngày là đào thông, kế hoạch sau đó cũng đã đầy đủ sự chuẩn bị, chỉ đợi quân Man vào, chiếm đánh Ma La thành, thì lương thực năm nay sẽ đầy đủ cho Man tộc ăn qua mùa đông, còn có thể từng bước xâm chiếm, nghĩ thật tốt đẹp.

Chuyện khéo như vậy cả Đông Xuyên cũng không ngờ được, một cái yếu tố là Định Hà Mặc, khiến cục diện bế tắc của Tây Bắc được thả lỏng, dù không có thực quyền thật sự cũng có thể giữ vững Tây Bắc không đổ, xem như hợp ý anh rồi, còn có…

Anh nhìn xem tiểu nhân nhi đang ngủ trong lòng mình, tay nhỏ nắm vạc áo trước ngực anh, kéo ra một mảng cơ ngực rắn chắc, còn không an phận mà đá chân nhỏ, một chân gác lên đùi anh, một chân lọt hẳn ra ngoài mép sàng, ống quần rộng bị kéo lên, lộ ra bắp chân nhỏ trắng nõn, bụng nhỏ cũng hơi lộ ra.

Đông Xuyên thật sự là bó tay, con khỉ nhỏ này không sao yên tĩnh để anh ngủ một chút, có phải anh không nên để cho con khỉ này ngủ trên giường anh? tự nhiên anh thấy mình hối hận quá. =))

Không thể làm gì hơn, anh phải kéo lên chân nhỏ, đắp lại chăn cho cậu, sợ cậu bị lạnh mà ngã bệnh, Tây Bắc lạnh về đêm, càng chưa nói gần đông rồi, mùa đông tuyết phủ thảo nguyên cũng không có gì hiếm lạ.

" đừng mà Đông Xuyên…" cậu lầm bầm nói, rõ ràng là đang nói mớ.

Đông Xuyên đau đầu, anh làm gì sao.

" đã bảo huynh ngừng mà không chịu ngừng là sao, người ta sẽ tắt thở đó, hu hu" lần này còn dữ hơn, đập anh một cái bộp.

Lý Tùy nằm ngoài cũng hết hồn, tướng quân lại dày vò người ta sao.

Đông Xuyên ngơ rồi, tiểu khỉ con này mơ về anh, còn mơ rất không thành thật.

" cơ ngực, đệ cũng muốn…" còn sờ soạng lòng ngực bị cậu kéo mở.

Phụt… Lý Tùy nhẫn nhịn…

" ngủ, nếu không sẽ làm đệ" anh mở miệng nói bên tai cậu, gân xanh trên trán thì nổi lên từng sợi từng sợi, để mang tính uy hϊếp, anh còn đưa tay đè lại bụng nhỏ của cậu.

" hu hu bắt nạt đệ…" có thể là trong mơ Đông Xuyên cũng uy hϊếp cậu, nên cậu thành thật mà thở nhẹ ngủ thϊếp rồi.

Nhưng Đông Xuyên cũng mất ngủ nữa.

Tay anh còn đang đặt trên bụng nhỏ của cậu, vô tình chạm vào da thịt mát lạnh dưới áσ ɭóŧ, đôi tay lưu luyến không muốn về, còn ma sát cọ cọ phần bụng ngay rốn của cậu, cảm thấy tiểu huynh đệ lại không an phận nữa rồi.

Anh hít sâu, thu tay về, nằm thẳng lưng, mắt nhìn đỉnh màn trướng, xuất thần.

Đông Xuyên trong đầu xẹt qua từng lời nói, hành động, cử chỉ của bản thân trong thời gian này, sâu sắc cảm thấy nên suy nghĩ thấu đáo một chút. Anh chưa thích ai bao giờ, có lẽ anh như một tờ giấy trắng chẳng biết gì, nhưng anh là người sẽ làm những việc bản thân cho phép, 28 năm cái chuyện giường chiếu anh còn có thể vượt qua một mình, sao đυ.ng tới cậu lại mất kiểm soát liên tục như vậy.

Còn cả, ánh mắt lạ kỳ của Lý Tùy, biểu tình muốn nói lại thôi của hắn không phải anh không phát giác, chỉ là anh nghĩ chuyện không quan trọng, nếu không Lý Tùy đã nói.

Nhưng anh đang mất kiểm soát, chuyện này không quan trọng sao…

Hàn Mặc…

Nguyên nhân là ở cậu, anh sẽ là một người quan tâm người như thế sao, lo từ cái ăn tới cái mặc, lo cậu không tốt cái kia, thấy cậu gần gũi với ai cũng khó chịu, hận không thể nhét cậu vào túi mang đi, muốn ôm muốn hôn, còn muốn làm cái khác…

Anh sẽ ngu ngốc không biết sự khác thường này là gì sao.

Anh biết, nhưng mà liệu anh có thích hợp có một người như cậu ở bên cạnh?

Đông gia đã mất hết, chỉ còn anh, chuyện nối dõi anh vốn đã xem như không có, tới đời anh xem như bán mạng cho Mặc quốc lần cuối, chấm dứt mọi thứ.

Có cậu, sẽ thành vướng bận, nhưng anh sẽ buông ra cậu sao, anh thích cậu sẽ không để cậu đi, dù là ép buộc, giam cầm.

Anh biết, cậu đang đợi anh, cậu rất thông minh, nhưng cũng rất ấm áp, phần ấm áp này cũng dành cho anh.

Anh nhìn người bên cạnh, ngủ không phòng bị như vậy, không biết nam nhân rất nguy hiểm sao. ( ĐHM: đệ cũng là, huynh sợ không)

Còn quậy phá như vậy, đáng yêu như vậy.

Đông Xuyên nghĩ tới cái gì, mặt bỗng trầm xuống.

Chiến tranh Tây Bắc chưa kết thúc, tiểu Mặc còn chưa an toàn, chiến trường tàn khốc, liệu có thích hợp cậu không, dù cậu nhiều quỷ kế, cũng không lại đao kiếm không có mắt, mưu mô của kẻ địch, trước khi giữ lại cậu bên cạnh, anh cần đảm bảo chu toàn cho cậu trước.

Bên cạnh Định Hà Mặc ngủ thật an nhiên.

Đông Xuyên đại tướng quân mất ngủ vì ái nhân.

Man tộc khổ cực đào núi.

Ngày giao chiến cũng lùi dần về.

Bình minh lại mọc trên thảo nguyên, bên kia hẽm núi vang lên một âm thanh trầm đυ.c, như có nguồn nước được khơi thông mà chạy xiết, cuốn theo rất nhiều đất đá cát sỏi, còn có những thân hình cường tráng đặc trưng của Man tộc.

Man tộc vui không.

Vui chứ.

Những chiến sĩ anh dũng nay bị bắt đào núi, chui như chuột, nào có quang mình chính đại đao kiếm choảng nhau hăng say như trên chiến trường đây.

Họ còn chưa kịp bất mãn hết, niềm vui mà doanh địa Tây Bắc chuẩn bị chào đón họ cũng tới rồi.