" ca ca " tiểu Nha hôm nay dậy thật sớm, thấy cậu đi ra thì gọi một tiếng.
" tiểu Nha ngoan, phụ thân đâu rồi?" tối qua Hồ đại tỷ chỉ sốt nhẹ một chút, không còn nguy hiểm nữa, sáng nay lúc thức dậy thì không thấy sư phụ đâu.
" mẫu thân tỉnh… phụ thân đi lên núi " tiểu Nha bập bẹ nói một hơi.
" vậy còn tiểu Nha?" nghe Hồ đại tỷ tỉnh rồi, cậu cũng yên tâm hơn, chung quy hôm qua lão đầu tử nói hôm nay sẽ đi, cậu thật không nỡ.
" tiểu Nha… trông mẫu thân…" tiểu cô nương tự hào ưỡn ưỡn ngực nhỏ nói.
" tiểu Nha thật giỏi nga" cúi đầu hôn cái chụt lên má cô bé, làm cô bé cười khanh khách.
" ca ca ăn sáng…" tiểu Nha tuột xuống khỏi người cậu, kéo tay cậu đi vào bếp.
" được được, đừng chạy, ca theo muội"
…
" tiểu Mặc, mau đi chuẩn bị đồ, chúng ta phải lên đường sớm" Hàn Diệp vừa vào cổng đã gọi cậu.
" sớm vậy ạ, con chưa từ biệt mọi người…" cậu ngớ người.
" ca ca… huynh đi đâu vậy… " tiểu Nha còn nhỏ không hiểu, nắm lấy áo cậu ngẩng đầu hỏi.
" tiểu Nha… ca ca… phải từ biệt muội rồi…" cậu cúi xuống ôm lấy thân hình nhỏ bé của tiểu cô nương.
" ca ca… không cần từ biệt… ca không thích… tiểu Nha nữa a…" tiểu Nha vừa nói vừa mếu máo, đồng ngôn mềm mại như cào vào lòng cậu.
" tiểu Nha ngoan, không khóc…" cậu hồng mắt vỗ vỗ lưng tiểu cô nương.
" chuyện là sao vậy Hàn đại phu?" Hồ Tĩnh không ngờ lại nghe được chuyện tiểu Mặc muốn đi, tuy mới ở chung một thời gian ngắn, nhưng mọi người đều rất quý mến thiếu niên xinh đẹp thiện lương này.
" ta đã nhận nó làm đồ đệ, nó sẽ theo ta đi khắp nơi hành y, sẵn chữa bệnh mất trí cho nó luôn, ta không thể ở lại, hơn nữa nó cũng tứ cố, theo ta học y thuật cũng tốt" Hàn Diệp vừa uống nước vừa nhìn Hồ Tĩnh nói.
" như vậy a, cũng đúng, tiểu Mặc bị thương ở đầu, chữa được cũng tốt" dù Hồ Tĩnh luyến tiếc cậu cũng không thể giữ cậu lại.
Hồ đại ca bước tới định đón lấy tiểu Nha, nhưng tiểu cô nướng nước mắt từng giọt từng giọt cũng không buông ra tay nhỏ ôm chặt lấy cổ cậu.
" không muốn… muốn ca ca…" cứ thế giằng co, cậu cũng chảy nước mắt theo.
" Hồ đại ca, để đệ khuyên tiểu Nha cho, mọi người đợi đệ một chút" nói rồi cậu ôm tiểu Nha vào phòng mình.
Ở bên ngoài, bà con xung quanh nghe âm thanh nức nỡ của tiểu Nha cũng đi qua hỏi, tiểu Nha xưa nay đều rất ngoan, không khóc không nháo, nay lại khóc thương tâm như vậy.
Nhờ vậy mà bà con đều biết tiểu Mặc sắp đi, còn hỏi han Hồ Tĩnh mọi chuyện, nghe nói Hàn đại phu nhận tiểu Mặc, mang cậu đi chữa bệnh thì đều gật gật đầu nói tiểu Mặc phúc lớn, còn hỏi bao giờ đi, có người còn về nhà chuẩn bị ít lương khô cho cậu với sư phụ ăn đi đường, thế mới thấy bà con đều quý mến cậu, càng như vậy cậu càng không thể ở lại.
…
Một lúc lâu sau, mọi người thấy cậu tay mang tay nãi, tay ôm tiểu Nha đi ra, hai mắt cả hai đều đỏ chót, nhưng tiểu Nha chỉ thút thít, không nháo nữa.
Đưa tiểu Nha cho Hồ đại ca, ôm ôm Hồ đại nương thật chặt, nhìn thấy nhiều người tới tiễn cậu như vậy, cậu cũng cảm động lắm, chung quy họ đều là người thật lòng quý mến cậu.
" Hồ đại ca, nếu có cơ hội sẽ quay lại thăm mọi người"
" tiểu Mặc đi đi, sớm khoẻ lại"
" tiểu Mặc nhớ đừng quên chúng ta"
" tiểu Mặc mang theo lương khô này, giữ gìn sức khoẻ"
…
Mỗi người một câu, đưa tiễn tiểu Mặc cùng Hàn đại phu lên đường.
" tiểu Nha ngoan, ca đi đây…" tiểu Nha từ lúc được phụ thân ôm thì đều chôn đầu vào cổ Hồ đại ca, giờ nghe cậu nói cũng không nhìn cậu, cậu than nhe sợ rằng đã tổn thương cô bé.
Hai người đi được một đoạn thì cũng nghe được tiếng khóc tê tâm liệt phế của tiểu Nha.
" ca ca…"
Cậu không dám quay đầu lại, sợ mình không kiềm chế được bước chân muốn trở về.
" đi thôi" Hàn Diệp vỗ vỗ vai cậu, ly biệt bao giờ cũng khổ sở, nếu có duyên sẽ còn gặp lại.
Tiếng khóc của tiểu Nha vẫn theo cậu, tới lúc gần khuất cậu vẫn nhịn không được quay đầu lại hướng về phía thôn làng vẩy vẩy tay, rồi dứt khoát theo sư phụ đi xa.
…
Trên người cậu chỉ mang một ít y phục do bà con cho, còn có 2 bộ y phục của Hồ đại tỷ lúc cậu mới đến, lúc gom đồ tiểu Nha cứ nhất định bỏ vào, cậu thấy cô bé quật cường cũng không bỏ ra, cứ thế mang theo.
Còn có một tay nãi chứa lương khô do bà con đưa cho, nhờ vậy buổi trưa hai thầy trò cũng không đói bụng.
Lần này theo sư phụ đi Mặc quốc là đi theo hướng tây, đi xuyên qua khu rừng trước kia, nhưng là có đường lớn, không cần vượt đèo vượt suối như cậu đã nghĩ, trong lúc đó còn theo sư phụ hái thuốc ở khắp nơi, một thân công phu vì leo ngọn núi kia của cậu vậy mà có đất dụng võ, cứ thế bị sư phụ tận dụng bắt cậu leo này leo kìa.
Hành trình vốn chỉ cần 2 ngày đi bộ là tới được Mạc thành lại kéo thành một tháng, suốt thời gian đó hai người không ở bờ ở bụi thì tá túc nhà dân, hành y cứu người lấy lương thực bà con cho mà ăn, lương khô đã sớm ăn hết từ khi ở trong rừng, có lúc sư phụ còn bắt cậu đi bắt gà rừng chim trĩ cho ông đổi món, cuộc sống lang bạt tuy khổ nhưng tự do tự tại, cậu không ngại khổ, Hàn Diệp lại càng không, hành trình tới Mạc thành, thành thị gần biên giới hai nước nhất, nằm trong địa giới của Mặc quốc cứ thế kết thúc sau một tháng trời rong ruổi.
Nhìn toà thành to như trong tưởng tượng của cậu mà tiểu Mặc rưng rưng nước mắt.
" làm gì thế, như thiếu nữ vậy" Hàn Diệp đập cậu một phát rõ kêu.
" ai ui… con chỉ là cảm khái thôi mà" cậu che lại đầu né xa lão đầu tử xấu xa chỉ biết bắt nạt cậu.
" đi nào" Hàn Diệp đạp cậu một cước, dẫn đầu đi vào thành.
" sư phụ, chúng ta không có tiền, vào đó thì ở đâu" không phải cậu chê bai gì đâu, nhưng cậu chưa thấy lão đầu tử lấy ra đầu bạc nào bao giờ.
" cho con đi ăn xin được không?" Hàn Diệp trừng cậu.
" được được, sư phụ cầm bát, con rao cho" cậu mới không sợ ông đâu.
" tiểu tử thúi" Hàn Diệp cười mắng.
Hai thầy trò cứ thế láo nháo tới lúc vào thành, nhìn đường xá đông đúc, lúc này cậu ý thức được rõ ràng, đây là cổ đại, cổ đại trong sách vở cũng chỉ thế là cùng.
" thành này nhỏ thôi, đợi con thấy vương đô, sẽ còn náo nhiệt hơn" biết đồ đệ là đồ nhà quê, ông vẫn không nhịn được chọc cậu.
" con không cần, con với sư phụ lấy đất làm chiếu lấy trời làm chăn, hì hì" cậu móc lại ông. Hai thầy trò đã quen những cuộc đối thoại dỡ hơi như này, một đường đi tới.
“a a a …”
" cẩn thận…"
Âm thanh ồn ào huyên náo, cùng tiếng la thất thanh của người dân, kèm theo là tiếng vó ngựa phi nước đại trên đường, vì đang đùa giỡn với sư phụ, nên cậu đang ở giữa đường, không nghĩ sẽ có người phóng ngựa ở nơi đông đúc này, cậu đơ người cứ thế trơ mắt nhìn ngựa phóng về phía cậu, ngày một gần.
" tiểu Mặc!!" Hàn Diệp hết hồn định nhào ra kéo cậu vào nhưng bị người dân xô đẩy, trơ mắt nhìn cậu cách chân ngựa một bước nhảy.
Vụt…
Đông Xuyên lao nhanh ra, ôm chặt lấy cô nương vì sợ mà cứng đờ ra, tùy tùng bên cạnh cũng bất ngờ khi thấy tướng quân đột nhiên rút đao tương trợ, còn ôm cô nương người ta một lúc lâu đâu.
Đông Xuyên nhìn xuống ngực mình, eo thật nhỏ, lông mi nhắm chặt hơi run run, môi hồng bậm lại, mặt trắng bệch, nhìn thấy thương, thế là anh vuốt vuốt lưng cô nương hai cái như đúng rồi, trấn an con thỏ nhỏ sợ hãi.
" cô nương, không sao chứ" âm thanh trầm trầm cùng lòng ngực run động cho cậu biết cậu được cứu, nhưng mà…
" huynh mới là cô nương, cả nhà huynh đều là cô nương" vừa mới sợ hãi Định Hà tiểu Mặc cô nương cứ thế đập một cái bộp vào lòng ngực cứng rắn trước mắt, lùi ra khỏi tay vị nhân huynh cả nhà đều là cô nương( =)) chạy như bay tìm sư phụ cậu.
Đông Xuyên đơ người, đứng ngốc đó cho tới khi tùy tùng bên người vỗ anh một cái mới hoàn hồn, tự nhiên lần đầu cứu người, không được cảm ơn, còn bị mắng cả nhà đều là cô nương, anh tự hỏi mình gây nghiệt gì, còn tốt tính cho người ta đập một cái, tuy có hơi lo lắng người không bị ngựa đạp đau nhưng đập một cái vào người anh còn đau hơn tiểu cô nương có khóc không…
Đông Xuyên lại đơ, thì ra người ta là nam nhân, tuy là rất xinh đẹp nhưng giọng nói đó, còn có hầu kết tuy nhỏ nhưng rõ ràng dưới cái cằm thon gọn cũng rõ ràng đập vào mắt anh.
Ngẩng đầu lên nhìn thì thấy tiểu cô nương…, à là tiểu nam nhân kéo tay một lão đầu chạy mất tiêu.