Định Hà Mặc nằm ngây đơ trên cỏ, tay nắm chặt thanh tiểu đao, mơ hồ nhìn bầu trời không có gợn mây, không khí mát mẻ không chút ô nhiễm, nói sao ông trời đại phát từ bi với cậu, ở nơi kia cậu tuy không có ai cũng xem như là quen thuộc, giờ cậu phải làm sao…
" khịt khịt…" nhìn chú khỉ con nhảy tới nhảy lui trên người mình, cậu thở dài một hơi.
" khỉ nhỏ, ta không ở đây được nữa rồi, ngươi thì sao" chung quy cũng phải đi, người không thế lâu ngày rời xa quần thể, nhưng cậu luyến tiếc rồi khỉ nhỏ, nữa tháng nay ở chung, cậu biết khỉ nhỏ chỉ có một mình, cậu đi rồi nó lại cô đơn, nhưng cậu không biết nó chịu thôi mình không.
" ét ét…" khỉ nhỏ nghẹo đầu xem cậu.
" haizzz…" ngôn ngữ không thông thật bất đắc dĩ, thôi vậy, nếu nó vẫn theo cậu thì càng tốt, không theo thì đây cũng là rừng rậm, nó có thể sống tự tại đi.
…
Một mực đi tới, rừng rậm vẫn là rừng rậm, cậu không biết bao lâu cậu mới ra khỏi được, sau khi chọn đại một hướng thì cứ thế đi tới, chỉ cần cậu không đi vòng thì dù có lâu cũng sẽ ra được đi.
Lúc cậu đi khỉ nhỏ chỉ nghĩ cậu lại đi kiếm ăn, nhưng một hồi sau, có lẽ là vượt qua địa bàn của nó nên nó nhảy bụp bụp trên đầu cậu, bức tóc câu muốn cậu trở lại, cậu phải dừng lại trấn an nó rồi để nó xuống đất tiếp tục đi tới, khỉ con đứng nhìn cậu một lúc lâu sau, lâu có thể gần như khuất mất bóng nhau, cậu dừng lại nhìn thì không thấy nó nữa.
Cậu thấy lòng hụt hẩng, nó xem như là người bạn đầu tiên của cậu trước và sau, cậu tôn trọng quyết định của nó, hy vọng sẽ còn gặp lại nhau.
Cứ thế đi rồi lại đi, cậu đi từ khi ăn xong bữa sáng, đã đi tới mặt trời lên cao rồi, cũng may cậu có đem theo ít trái dại, nếu trước khi trời tối cậu không thể ra ngoài, chỉ sợ sẽ càng nguy hiểm hơn, vì vậy cậu tăng nhanh bước chân, lúc đi qua một con suối thì ngồi xuống nghỉ ngơi, uống miếng nước rồi đi tiếp.
Nhìn thiên không một tắt nắng, đôi chân đau mỏi vô cùng, cậu gắng gượng tiến tới, ở lúc cậu tuyệt vọng muốn dừng lại, phía trước bỗng thoáng đãng hơn, mắt cậu sáng bừng lên, tăng nhanh bước chân đi ra.
Phía trước có nhà cửa thấp thoáng, khói bếp bay cao, là một cái thôn nhỏ nằm ở bìa rừng, nhà không nhiều, không có mấy âm thanh, rất yên tĩnh, không biết có cho cậu tá túc lại một đêm không.
Cuối cùng cũng đi vào đường cái trong thôn, xa xa có thể thấy trẻ con, người già thấp thoáng, cậu muốn khóc…
Bao lâu rồi cậu không thấy người đây, cậu hít hít cánh mũi nhỏ, dũng cảm bước tới nơi có hơi ấm con người.
Người nơi này cũng đã nhìn thấy cậu, một đứa nhỏ quần áo lạ kỳ, còn lắm lem rách rưới, nhưng mặt mày lại sạch sẽ, tóc ngắn, ánh mắt khi nhìn họ rất sáng còn rất quyến luyến.
Không thể không nói, nhờ vậy mà cậu được một bà lão dẫn vào ngồi lên ghế gỗ trong vườn, nhìn cậu ngồi xuống một cách khép nép, mắt không dám nhìn loạn, bà cảm thấy đây là một đứa nhỏ ngoan, nhìn cậu từ trên xuống dưới cũng cảm thấy đáng thương.
" bà ơi, nước" tiểu cô nương lùn tịt hai tay bưng một cái ly bằng gỗ, bước đi loạng choạng làm nước trong ly cũng sóng sánh theo.
" uống nước đi cháu, đừng sợ" bà cụ đón lấy ly nước từ cháu gái, xoa đầu khích lệ cô bé xong thì đưa nước cho cậu, giọng từ ái.
" cảm ơn bà, cảm ơn em" cậu nhận nước ôm trong tay hướng về bà cụ cùng cô bé nói.
Bà cụ cười hiền từ, còn cô bé thì hì hì, lại gần cậu nhìn ngó. Bà cụ ôm đứa bé lên người, ngồi nhìn cậu chậm rãi uống nước.
Nhà cửa thô sô, quần áo như người cổ đại, rất giống trung hoa cổ đại, chỉ là không biết có phải là địa cầu không, cậu cũng không dám hỏi liền, sợ người ta nghi ngờ, còn hên tiếng nói giống nhau, cũng không đến nổi thiếu hụt ngôn ngữ, ngẫm nghĩ một ngồi, một cái đầu nhỏ với hai búi tóc hình trái táo lọt vào tầm mắt cậu, khiến cậu giật mình, cái đầu nhỏ cũng lui về, núp đằng sau bà của nó.
Thì ra cậu thất thần.
" cháu à, cháu không sao chứ?" bà cụ thấy cậu giật mình thì quan tâm hỏi
" cháu không sao…" cậu xấu hổ không thôi.
" cháu là người ở đâu, sao lại xuất hiện ở nơi như thế này, ta xem cháu là từ bìa rừng đi ra, cháu bị lạc sao?" bà cụ nhẹ nhàng hỏi.
" cháu… cháu không biết, khi cháu tỉnh lại đã ở trong rừng rồi…" cậu cũng không nói dối… cúi thấp đầu che đi ánh mắt xấu hổ.
" bà ơi đây là đâu vậy" cậu ngước đôi mắt sáng trong tội nghiệp nhìn bà cụ.
" đây là thôn Nhạn, nằm ở phía đông của Định quốc" thật tội nghiệp đứa nhỏ bị bỏ rơi, còn xinh đẹp như vậy cơ mà.
Nếu biết bà cụ nghĩ gì chắc cậu khóc mất, cậu cũng không biết mình giống ai, không giống mẹ cũng chẳng giống cha, nếu không phải được khẳng định từ bà đỡ, chắc cậu nghĩ mình là con rơi, lớn lên lại nhỏ lại gầy, còn trắng, mắt hoa đào tròn xoe, lông mi dài cong vυ't, mặt nhỏ, mũi cũng thon nhỏ, môi hồng, cậu năm nay 20 mà nhìn như 16, cao 1m65, nhìn xa xa cứ ngỡ là bé gái, nếu không phải nhìn cậu ăn mặc rách rưới, hầu kết cũng rõ nên bà cụ không có nhầm cậu là cô bé.
Lúc này cậu còn đang nghĩ, Định quốc, có một chữ giống họ của cậu, theo hiểu biết của cậu thì ngày xưa người ta hay dùng họ của tân đế để làm tên nước, trùng hợp sao cậu cũng họ Định, nghĩ nghĩ cậu cười ha ha trong lòng, không khéo như vậy đi.( khéo lắm con trai)
" bà ơi nơi này cách Vương đô có xa không ạ" để xuống ý nghĩ lung tung trong lòng, cậu nhìn bà cụ hỏi.
" cháu muốn đi Vương đô sao, từ đây đi phải rất lâu mới tới được, cũng mấy ngàn dặm đường, đường không dễ đi, một mình cháu đi được không?" bà cụ nghe cậu hỏi thì lo lắng nói.
" thành thị gần nhất thì sao ạ?"
" gần nhất về phía nam là thành Nam Ninh, cũng tầm 2 ngày đường cưỡi ngựa, từ đây vượt qua khu rừng mà cháu đi ra là Mặc quốc, nằm ở phía tây của Định quốc, cũng cỡ đó khoảng cách"
Mặc quốc, thì ra ở đây gần biên giới.
" cháu đói bụng không?" bà cụ thấy cậu lại bắt đầu ngốc, nghĩ bụng đã đến giờ cơm nên lên tiếng hỏi cậu.
" cháu có thể sao?" cậu ngại ngùng hỏi lại.
" đứa ngốc, nhìn cháu ốm như vậy, có thể ăn được bao nhiêu chứ, nhà ta tuy nghèo nhưng có thể cho cháu bữa ăn đạm bạc" bà cụ sờ sờ đầu cậu.
" cảm ơn bà" cậu thật may mắn, gặp người tốt, cậu rưng rưng nghĩ.( con sẽ gặp người tốt hơn, bao ăn bao mặc bao yêu thương bao ấm giường)
Bà cụ nghe cậu nói thì cười, khuôn mặt hơi nhăn không đáng sợ lại còn thật ấm áp, bà nhìn cậu một hồi thì đi vào nhà, một lát sau bà cầm ra một bộ y phục, có phần do dự, nhưng bà lại nhìn nhìn cậu rồi cũng dứt khoát mang nó ra.
" bà ơi đây là…" cậu biết bà cụ muốn cậu đi tắm thay đồ nên tìm y phục cho cậu, nhưng mà…
" cháu à, nhà bà chỉ có bộ này là khả năng cháu mặc vừa, là… đồ của mẹ tiểu Nha lúc còn trẻ…" bà cụ ngập ngùng nói…
Trong lòng cậu có hàng vạn con thảo nê mã chạy qua, đạp nát tôn nghiêm nam tử hán đại trượng phu của cậu…
" không sao ạ, cảm ơn bà…" cậu cắn răng nhận lấy bộ y phục trên tay bà cụ, còn may, không phải màu sắc sặc sỡ chói mắt…
" cháu đi vòng ra phía sau có một cái giếng nước, cháu xách nước vào bếp cho bà nấu rồi tắm rửa nhé" bà cụ chỉ hướng cho cậu rồi đi vào bếp nhóm lửa.
Đi một chút thì thấy một giếng nước kiểu cổ, có trục xoay để kéo nước lên dễ hơn, cậu vừa xách được một thùng nước thì nhìn thấy một cái đầu nhỏ ló ra bên trái nhà, là tiểu Nha, cậu vẫy tay gọi cô bé lại gần.
Tiểu Nha được bà dặn dẫn cậu vào bếp, thấy cậu vẫy vẫy thì bước từng bước nhỏ đi vừa phía cậu.
" ca ca, bếp…" cô bé cất tiếng nói non nớt mềm nhẹ, tay nhỏ bé nắm lấy áo cậu kéo kéo.
" ca biết rồi, tiểu Nha thật ngoan" sờ sờ đầu nhỏ của cô bé, theo bước chân nhỏ xíu đi trở vào bếp.
Bếp nhà bà cụ nằm ở bên ngoài, khói bếp bay lên trời, uốn lượn từng cơn, mang cái ấm áp bay đi xa.
" cháu à, đổ nước vào đi cháu, một chút là có nước tắm rồi, cháu lại đi xách thêm nước nữa đổ vào cái thùng lớn trong một căn chòi nhỏ bên cạnh nhà kia kìa" bà cụ lại chỉ cho cậu nhà tắm rồi quay lại nhìn bếp lửa.
Sau khi cậu xách đủ nước đổ vào cái thùng cao tới ngang bụng cậu, nhìn thấy ngay giếng nước có một cái vạc dùng để chứa nước, nhưng đã gần hết, thế là cậu lại hì hục xách thêm nước đổ đầy cái vạc, cậu vừa xong là nghe bà cụ gọi.