Mình Là Vợ Chồng Mà!

Chương 8

- Chú 3: khá lắm. Được rồi, mọi người giúp con đến đây thôi, bây giờ mọi thứ còn lại là do con.

- Cha cũng nghĩ như vậy.



Thế là tôi bỏ lên lầu, tắm xong , lấy bản báo cáo mà tôi và Thiên Thiên đã cùng nhau làm hoàn tất trong gần một tháng qua. Tôi lấy xem lại từ đầu đến cuối, thế là bản báo cáo hoàn chỉnh, tôi tự hỏi có nên nộp liền hay không, hay để đúng hạn rồi nộp. Đang lay hoay xem thì có tiếng gõ cửa.



- Cha vào được không?

- Dạ , cha vào đi.

- Bản báo cáo của con đã hoàn thành xong hết chưa?

- Dạ, xong rồi thưa cha.

- Hì hì… giỏi. Cha hỏi cái này? Con có muốn lấy Thiên Thiên về làm vợ không?

- Con chưa biết nữa cha àh, tụi con chỉ mới có cảm tình với nhau thôi.

- Con nghĩ sao về việc nếu Thiên Thiên biết con không phải là trai.

- Con cũng từng nghĩ đến, nhưng con không biết làm sao, con nghĩ nếu cô ấy yêu con, con hy vọng cô ấy sẽ chấp nhận con.

- Uh, cha thấy con có vẻ rất thích Thiên Thiên.

- Dạ.

- Thôi con làm gì thì làm đi. Cha xuống dưới nhà đây.

- Dạ.



Tôi tiếp tục đọc bản báo cáo, tôi chợt nghĩ mình nên mời Thiên Thiên dùng bữa tối, hay đi đâu đó, để cảm ơn cô ấy đã giúp mình hoàn thành xong báo cáo. Một ý tưởng thật tuyệt vời, như thế mình có cơ hội để gần Thiên Thiên nhìu hơn.



Chap 7



Buổi sáng, ở phòng làm việc của tôi, tôi và Thiên Thiên cùng kiểm tra lại hết từ đầu đến cuối bản báo cáo, còn vài ngày nữa là tôi sẽ đem nộp cho chú ba của tôi.



-Thiên Thiên chúng ta có nên nộp sớm không? Vì anh thấy hoàn thành xong hết rồi.

-Anh đừng vội, cứ đúng thời hạn rồi nộp.

-Ừa, chiều nay em rãnh không?

-Dạ không.

-Hay là, anh mời em đi xem phim, sau đó chúng mình đi ăn được không?

-Để em suy nghĩ đã.

-Đồng ý đi mà, ăn mừng vì hoàn thành xong nhiệm vụ đầu tiên của anh, và em đã giúp anh rất nhiều trong bản báo cáo này.

-Hihi… ok, nhưng anh phải đón em đi đó.

-Chuyện nhỏ. Chiều 4h nha.

-Ok.



Buổi chiều tôi đến đón cô ấy đúng 4h. Cô ấy bước ra với nụ cười dể thương trên khuôn mặt, vẫn cứ như thế tôi luôn mở cửa xe cho cô ấy bước vào xe. Trên đường đi đến rạp chiếu phim.



-Em thích xem phim gì?

-Phim Ma.

-Hả? Em sợ bóng tối mà thích xem phim ma là sao?

-Em không biết nữa? Nhưng em thích thế, cảm giác hồi hộp thót tim.

-Em đúng là có những sở thích kì lạ.



Lúc vào trong rạp phim, tôi thấy cô ấy chẳng coi phim gì cả, chỉ thấy cô ấy úp mặt vào người tôi, tay thì nắm áo, víu chặt lấy tay tôi. Sợ như vậy còn khoái coi phim. Hết bộ phim, tôi cùng với cô ấy đi ăn, cả hai cảm thấy rất vui khi được đi cùng nhau, thấy còn sớm, tôi chở cô ấy vào công viên đi dạo.



-Mốt em đừng xem phim ma nữa?

-Sao vậy?

-Anh thấy em có coi gì đâu, toàn núp vào vai anh không?

-Hứ… nhưng người ta thích như thế.

-Thích núp vào người anh hay thích cảm giác sợ hả?

-Anh nghĩ coi em thích cái nào?

-Chắc thích núp vào người anh quá!

-Hứ.. hog dám đâu. Ple ple ( cô ấy quay qua cười le lưỡi chọc tôi)

-Nhưng anh nghĩ có người thích núp vào người anh đó ( lúc đó tôi đưa tay nựng má cô ấy )

Vừa dứt lời, thì có một tên bịt mặt chạy lại, giật cái túi trên tay Thiên Thiên, Thiên Thiên la toáng lên:

-Cái túi của em? Trong đó có một số tiền của ba đưa em gửi ngân hàng!

-Trời đất để anh chạy đi lấy lại cho em.

-Thôi bỏ đi, lỡ tên đó có dao thì sao?

-Không được, để anh đi bắt nó.



Thiên Thiên cố ngăn cản tôi lại, nhưng tôi nhất quyết đi bắt cái tên cướp đó lại, tôi dí theo tên bịt mặt đó, tên đó chạy khá nhanh. Hắn thấy tôi đang dí theo hắn, hắn làm đổ rác trong thùng ra tứ tung, để có thể ngăn được tôi, hắn leo lên những giàn dáo, có một công trinh công viên đang xây dựng, tôi phải leo lên chúng. Hắn thấy không còn đường để thoát nữa, hắn nhìn xuống thấy tôi đang leo lên, hắn dùng chân đạp vào bàn tay tôi, nhưng may rằng tôi đã không để bàn chân hắn đạp lên bàn tay tôi.



Tôi và hắn đã có một trận tay đôi trên các dàn giáo, hắn vung chiếc túi vào người tôi, mém một tý xíu là tôi té xuống dưới đất, may rằng tay tôi đã chụp ngay giàn dáo, bay qua và cho hắn một cú đấm ngay vào mặt hắn, hắn nổi điên đã trả lại cho tôi một đấm ngay mặt, tôi choáng ván và hắn cho tôi luôn một đạp, văng xuống đất, toàn thê tôi ê ẩm, gần như không đứng dậy nổi, nhân cơ hội hắn đã chuồn mất với túi tiền của Thiên Thiên.



Trong khi đó, Thiên Thiên đã chạy và dí theo tôi, cô ấy đã phát hiện ra tôi đang nằm lê lếch ở dưới đất, quần áo dính đầy đất, cùng với thương tích trên người, cô ấy đỡ tôi đứng dậy, dìu tôi vào trong xe, cô ấy lái xe chở tôi về nhà cô ấy.



Cô ấy dìu tôi vào trong nhà, tôi không đi nổi vì bị cú đạp trời gián của hắn vào bụng của tôi, ba cô ấy hỏi tôi sao bị như thế, cô ấy nói rằng vì đi lấy lại túi xách mà tôi phải như thế này, thế là tôi được cô ấy dìu ngồi ở trên giườn,cô ấy chạy nhanh xuống lầu, lấy thuốc bông băng cho tôi, còn một mình tôi trong phòng, nhìn xung quanh căn phòng thật dể thương, với màu xanh lá nhạt, gợi một cảm giác thật bình yên, tôi nhìn thấy hình gia đình của Thiên Thiên được treo gần kệ sách, và một tấm hình nhỏ được đặt kế bên chiếc giờ, tấm hình hồi còn nhỏ cô ấy đang choàng tay ôm cổ một người phụ nữ, nhìn có vẻ phúc hậu, nụ cười hiền hòa, chắc đó là mẹ của cô ấy.



Tôi muốn đứng dậy, để có thể nhìn thật kỉ các đồ vật nhỏ bé, đang được trưng bày khắp phòng, một kệ sách có đủ thứ con vật nhỏ bé đang ở trên đó, cô ấy có một bàn làm việc trong cũng thật gọn gàng, chiếc laptop đang được đặt trên bàn, trên bàn có một cuốn sách hình như cô ấy đang đọc dỡ dang, có một tấm hình cũng được đặt trên bàn, hình cô ấy đang mặc chiếc áo dài thời đi học, nhìn thật xinh. Tôi muốn lại cái bàn đó, để có thể nhìn rõ tấm hình hơn.



Lúc đứng dậy, tôi đau rát cả bụng, kết quả tôi đã té xuống giường, cố gắng ngồi tựa vào giường, tay ôm bụng, đau quá không chịu nổi, cô ấy mở cửa thì thấy tôi đang ngồi bẹp dưới đất, khuôn mặt cô ấy hiện lên sự lo lắng, không biết tôi có bị nặng hay không nữa, thấy tôi nhăn nhó dữ quá.



-Anh có sao không? Có cần phải đi bác sĩ không? Em thấy anh có vẻ rất đau.

-Không sao đâu, đau chút xíu thì hết àh.

-Anh cởϊ áσ ra đi, để em xem thử coi, có bị bầm hay gì không? Em thấy anh cứ ôm bụng hoài?

-Hả? cởϊ áσ hả?( tôi hơi lúng túng )

-Uhm, để xem coi có sao không?

-Phải cởi sao?

-Anh lôi thôi quá, anh không tự cởi thì em cởi dùm anh.



Cô ấy bắt đầu đưa tay cởi từng nút áo của tôi, tay cô ấy rung rung, dường như chinh cô ấy cũng ngại khi cởϊ áσ để xem vết thương của tôi, tôi nhìn cô ấy không chớp mắt, cô ấy cởi từng nút mà mặt quay qua chỗ khác, đến nút thứ 3, tôi nắm tay cô ấy, làm cho cô ấy giật mình.



-Em lo cho anh như vậy sao?

Cô ấy không trả lời tôi, cứ tiếp tục cho đến nút cuối cùng, cô ấy hốt hoảng khi thấy cả vùng bụng của tôi bầm tím cá lên, cô ấy thoa thuốc lên vùng bụng của tôi, mỗi lần thoa lên là tôi nhăn mặt lại, tôi kêu lên vì đau. Cô ấy cố gắng làm thật nhẹ để tôi không đau đớn, rồi cô ấy mặc lại chiếc áo sơ mi cho tôi, gài lại từng nút một.