Mình Là Vợ Chồng Mà!

Chương 5

- Thì nhờ có em nên anh mới hoàn thành công việc dể dàng như vậy?

Tôi vừa dứt câu nói, thì bổng cả căn phòng tối om, do trời mưa quá lớn, sét đánh cháy cầu dao điện, gây nên mất điện. Tôi nghe tiếng hét rất lớn của Thiên Thiên. Và tôi có cảm giác ai đó đang ôm tôi cứng ngắt, không dám buôn ra một giây sao?? Đó là Thiên Thiên cô ấy đang rất sợ hãi, trong bóng tối.

- Thiên Thiên, đừng sợ, đã có anh ở bên em đây, hog sao đâu!

- (lúc đó, tôi dùng hai tay, ôm cô ấy vào lòng của mình, một tay vỗ nhẹ nhè đằng sau đầu cô ấy, tôi cảm nhận được rằng cô ấy đã bớt sợ)

- Em không sao chứ?

- Dạ, em ổn rồi!

- Em sợ bóng tối sao?

- Em rất sợ, nhất là bóng tối trời còn mưa nữa?

- Uh. ( tôi đút tay vào túi quần, lấy hộp quẹt ra bật lửa) có ánh sáng rồi, trời không mưa nhiều như lúc nãy nữa ( cô ấy từ từ buôn tôi ra, tôi và thiên thiên đang đối mặt với nhau, trong ánh lửa sáng yếu ớt của hộp quẹt gas)

- Hồi nãy, em ôm anh cứng quá, anh có thấy đau không?

- ( tôi nhìn thiên thiên cười và lắc đầu) để anh kiếm xung quanh thử xem có nến hay không?

Thiên thiên nắm chặt tay tôi, không dám bỏ ra, làm cho tôi cảm thấy vui vui sao đó, từ đó đến giờ chưa có cô gái nào đối với tôi như thế cả, cũng may mà tôi tìm được vài cây nến ở trên cái kệ. Thắp lên căn phòng nhìn đỡ hơn là lúc chỉ còn bóng đêm. Tôi và Thiên Thiên cùng ngồi trên ghế sofa, Thiên thiên vẫn như thế, cứ nắm chặt lấy tay tôi, rồi tay của cô ấy khoác vào tay tôi.

- Em sợ đến như vậy sao?

- Anh có thể ôm em được không?

- Uh, được ( thế là cô áy gần như trọn vẹn trong vòng tay tôi) nhưng tại sao em lạ sợ đến như thế?

- Lúc còn nhỏ, mẹ em đã mất lúc điện không có và trơi mưa rất dữ dội, lúc đó cả nhà không ai cho em biết mẹ em đã mất, em ngồi một mình trong căn phòng, thường như vậy, lúc nào em cũng có mẹ có bên, nhưng đêm đó mẹ đã không còn ở bên em nữa.

- Uh, tội em quá, còn anh sinh ra thì mẹ anh cũng mất.

- Em xin lỗi… em không muốn làm anh buồn.

- Hì hì… không sao đâu.

Tôi lấy một tay vuốt tóc của Thiên Thiên, nhìn Thiên Thiên say đắm, Thiên Thiên cảm thấy đỏ mặt vì hành động đó của tôi. Sao tôi muốn hôn lên đôi môi của Thiên Thiên như thế. Nhưng tôi cũng kịp ngăn cản lại hành động đó. Bằng cách buôn Thiên Thiên ra, và dùng tay của mình làm những con thú trên bức tường, với nến đang cháy yếu ớt, Thiên thiên cười khi thấy tôi làm những con vật thật lạ, thật hài hước. Cố ấy cũng bắt chước làm theo. Lúc đó tôi đang làm hình con cún, cô ấy cũng làm theo tôi, hai con cún đang đối diện với nhau, và chúng càng ngày càng gần lại, và chúng đã gặp nhau.

Cũng đồng thời tôi và Thiên Thiên cũng quay lại nhìn nhau, khuôn mặt của hai chúng tôi càng ngày càng gần nhau nhiều hơn và chỉ cần 5mm thui, là hai đôi môi có thể chạm vào nhau. Nhưng lúc đó bỗng dưng có điện, tôi và Thiên Thiên quay lưng lại với nhau, cả hai đứa cùng cười.

- Anh đưa em về nhà, trời cũng khuya lắm rùi.

- Cô ấy gật đầu cười.

Lúc về đến nhà Thiên Thiên:

- Cảm ơn anh.

- Gì nữa? lúc nào anh cũng thấy em cảm ơn hết.

- Cảm ơn vì đã ở bên em.Chúc anh ngủ thật ngon.

Tôi không biết trên đường đi về nhà, tôi đã cười suốt đoạn đường, về đến nhà, lúc tôi ngủ tôi cũng cười



Trong khi đó ở nhà Thiên Thiên, ba của cô ấy đang ngồi chờ con gái mình về nhà.



- Thiên Thiên, sao hôm nay con về trể vậy?

- Hả? Ba chưa ngủ hả ba?

- Trả lời câu hỏi của ba cái đã.

- Dạ, hôm nay con ở công ty với anh caca, đang soạn hồ sơ thì cúp điện.

- Cúp điện sao? Lúc đó có ai ở bên con không?

- Dạ, có anh caca ba àh.

- Uhm, con thấy cậu ta như thế nào?

- Sao ba lại hỏi con như vậy?

- Ba chỉ muốn biết con đang nghĩ gì mà thôi.

- Anh ấy dể thương, nhiệt tình trong công việc, lúc nào anh ấy cũng đối xử tốt với con.

- Có phải con mến cậu ta rồi phải không?

- Ba này? Con không biết.

- Con gái của ba, ba không hiểu thì ai hiêu nữa đây.

- Ba!!!

- Thôi đi ngủ đi công chúa, mai còn đi làm nữa đó.



Và sáng hôm đó, tôi đến trước cổng chờ Thiên Thiên, nhưng lạ là sao hôm nay Thiên Thiên không đến đúng giờ như mọi ngày tôi hay thường đến đón cô ấy. Thế là tôi đến cửa bấm chuông. Lúc đó có một cô giúp việc ra mở cửa.



- Cho tôi hỏi. cô Thiên Thiên có trong nhà không ạh?

- Dạ, chào anh, cô Thiên thiên đang ở bên trong.

- Cho cậu ta vào đi ( có một giọng vang lên)



Tôi bước vào nhà, trước mặt tôi là phòng khách , được trưng bày những đồ cỗ quý giá, nhìn hoa cả mắt, tôi được cô giúp việc dẫn xuống bàn ăn của gia đình Thiên Thiên. Tôi chỉ thấy có ba của cô ấy ngồi đó, cô ấy thì không thấy đâu.



- Cậu là caca phải không?

- Dạ phải chính là cháu.

- ( chủ tịch nun mở một nụ cười thân thiện) cậu vào ngồi ăn sáng chung với cha con tôi luôn đi.

- Dạ. Cho cháu hỏi, Thiên Thiên đâu ạh.?

- Àh! Nó còn trên phòng ngủ đó!

- Hả? giờ này còn ngủ sao?

- Uhm, đêm qua nó về trể mà. ( ông Nun kêu người giúp việc gọi Thiên Thiên dạy)

Ở trên phòng Thiên Thiên:

- Cô chủ ơi, cô dạy đi, hình như anh nào hãy chở cô chủ đi làm , đang ở dưới nhà kia.

- Hả? ( thiên thiên giật cả mình, trong vòng hog đến 10p thì Thiên Thiên đã xuất hiện)



Ở phòng ăn:



- Ông nun: tiểu thơ nhà ta xuống rồi kìa.

- Ba!! Chào anh, em xin lỗi đã ngủ quên.

- Uh, không sao đâu, hôm qua em về nhà khuya mà.

- Thôi hai đứa con ăn sáng đi, ba lên công ty.

- Dạ, con chào bác.

- (lúc đó hai dĩa opla và bánh mì đã dc đưa đến cho tôi và Thiên Thiên)

- Tối qua em ngủ có ngon không?

- Hihi… chắc là ngon. Còn anh ngủ ngon hog???

- Uhm. Hì hì… ăn sáng xong chúng ta sẽ đi quanh Phú Mỹ Hưng, rồi sau đó mới vào các khu nhà trong đó.

- Ok. Xong rùi, chúng ta đi.

- Em định mặc đồ ngủ ra ngoài với anh hả? ( tôi nhìn thiên thiên cười và lắc đầu)

- Ý chết, em quên, cho em 15p.

- Ok.



Đúng 15p sau, Thiên Thiên đã thay đồ xong, chúng tôi cùng nhau đi quanh Phú Mỹ Hưng, rồi bắt tay vào việc đến chiều tối, trông hai đứa, đứa nào cũng mệt mõi vì phai làm việc cả ngày, lúc ở trên xe:

- Cả ngày hôm nay mệt thật đó.

- Uhm, em có muốn ăn hay uống gì hog?

- Hì hì… ở đằng kia có bán cà fe đó.

- (Thế là tôi mua một cốc cà fe cho Thiên Thiên, còn tôi là một ly trà.) của em đây.

- Anh không uống cà fe hả?

- Không! Anh không quen uống cà fe, anh uống trà quen òi.

- Anh uống thử đi, của em nè.

- Thôi em uống đi, anh có trà rồi.

- Không uống là em giận anh luôn đó.