Mình Là Vợ Chồng Mà!

Chương 4

Tôi ngồi im khoảng 30p, tôi bắt đầu thấy sắc mặt cô ta bắt đầu nhăn nhó, coi đồng hồ liên tục, cô ấy có vẻ rất bực, tôi bắt đầu thấy run, hình như mình thử cô ấy không đúng lúc thì phải, tôi đứng dậy và xuất hiện ở sau lưng cô ấy, trong đầu tôi thế nào cũng bị cô ấy la cho một tăng:

- Anh xin lỗi , anh đến trể.

- Àh! Hì hì… không sao? Em mới đến mà. ( sao cô ấy nói dối, không nhằn tôi )

- Mới đến? anh tưởng em đến sớm chứ!

- Không? Em mới đến thiệt mà.

- Anh không tin đâu, mới đến sao li cà phê nóng đã cạn hết rồi.

- Thì thì…. ( cô ấy bắt đầu lúng túng)

- Thôi chúng mình đi làm việc được rồi đó.

- (cô ấy nhẹ nhàng gật đầu)



Tôi cùng với cô ấy ra xe, tôi mở cửa xe cho cô ấy bước vào, rồi xe bắt đầu lăn bánh đến những địa điểm có ghi trong bản kế hoạch, chúng tôi đi với nhau từ sáng cho đến trưa, đi đến từng công ty lớn nhỏ, thậm chí đi đến các căn hộ của nhà dân mà tìm hiểu, cô ấy đúng là một người đặc biệt, cô ấy nhanh nhẹn, cô ấy luôn nhắc tôi là mấy giờ sẽ đến đâu, sau đó sẽ làm gì. Cô ấy đi với tôi như người hỗ trợ đắc lực, chúng tôi chia nhau ra để cho công việc thấy nhẹ nhàng hơn. Lay hoay như thế mà đã đến trưa rồi.



Chúng tôi cùng nhau ghé vào một nhà hàng, tương đối cũng được, không quá sang trọng, tôi lịch sự xuống xe trước, mở cửa cho cô ấy bước ra. Tôi và cô ấy đi song song với nhau vào nhà hàng. Chúng tôi chọn một cái bàn ngồi gần cửa kính có thể nhìn ra bên ngoài, tôi kéo ghế và mới cô ấy ngồi.



- Wow, ngồi ở trong đây mát thật, ở bên ngoài nóng quá!

- Hihi… ở bên đâu làm sao mát được, như ở bên anh ở chứ?

- Hì hì… chuyện hồi sáng đó.

- Chuyện gì vậy anh?

- Sao em lại nói dối với anh là em mới tới chứ, thật chất em dã đến sớm, ngồi đợi anh mà.

- Em….

- Hì hì…. Anh đã đến sớm 30p khi em ngồi đợi, anh là người ngồi đối diện với em, đeo kính đen, anh chỉ muốn thử xem, nếu anh đến trể thái độ của em như thế nào, anh thấy em có vẻ bực, nhưng lúc anh lại thì em nói là em mới tới, sao vậy?

- Vì anh là sếp của em.

- Haha… ( tôi cười lớn, mọi người xung quanh quay lại nhìn tôi) chỉ là sếp thôi hả? em bỏ cái ý nghĩ đó đi, sếp hay không thì cũng phải biết lắng nghe cấp dưới của mình chứ, như thế chúng ta mới phối hợp ăn ý.

- ( cô ấy không nói gì, chỉ nhìn tôi rồi cười, tôi lại được nhìn thấy nụ cười đáng yêu của cô ấy một lần nữa)

- Sao em lại cười, anh nói đúng mà!

- Hihi… thì anh đúng.



Vậy là buổi trưa của chúng tôi ngồi nói chuyện với nhau, rồi tiếp tục bắt tay tiếp công việc cho đến chiều tối. Rồi tôi chở cô ấy về nhà.



Chiếc xe của tôi cuối cùng cũng dừng trước nhà của cô ấy, đúng là nhà chủ tịch của các tập đoàn lớn, nhà nào cũng đồ sộ, hoành tráng như nhau, với tôi đó là điều bình thường, thấy hoài cũng quen cả mắt. Tôi xuống xe, mở cửa cho cô ấy.



- Cảm ơn anh nha!

- Về điều gì?

- Buổi trưa, chở em về tận nhà!

- Àh! Có gì đâu, nhưng đừng cảm ơn anh như thế, vì việc này sẽ được lặp lại nhiều lần mà. Vì chúng ta đi khảo sát thị trường đến một tháng lận đó.

- Hihi… anh thật là dể thương.

- ( tôi bắt đầu hơi đỏ mặt vì câu nói của Thiên Thiên, tôi gãi đầu)

- Ngày mai anh đến đón em đi được không?

- Ok. Mấy giờ?

- 8h nghen.

- Ok.

- Anh về đi, tính đứng đây luôn hả?

- ( sao tôi cứ bị cô ấy nhắc kiểu này hoài thế nhỉ? Chắc tôi đã thích nàng rồi) ờ ờ… chúc em ngủ ngon.

- Hihi.. rất vui khi em được làm việc chung với anh, anh ngủ ngon nha.



Về đến nhà, tôi cảm thấy rất vui, lúc đó cả nhà đang chờ tôi.

- ủa? sao cả nhà chưa ngủ nữa?

- cha và cả nhà đang chờ con đây.

- ủa? có chuyện gì hả cha?

- Chú ba lên tiếng: cả nhả muốn biết ngày làm việc đầu tiên của con và cô thư kí như thế nào đó mà?

- Dạ tốt thưa chú.

- Tốt là tốt làm sao?

- Cô ấy rất nhanh nhẹn, tập trung làm việc rất tốt.

- Chỉ vậy thôi sao?

- Chứ chú mún làm sao?

- Ai biết con, con tự nhận xét rồi cho cả nhà biết đi.

- Ờ thì, cô ấy dể thương, dể gần, hồi nãy con có chỡ cô ấy về nhà!

- Cả gia đình tôi ai cũng cười một cách hài lòng.

- Cô ba của tôi lên tiếng nói: mới gặp người ta mà đã khen quá trời rùi? Coi bộ cháu trái của tôi thích cô ấy con chủ tịch Nun rồi.

- Chú 4: chú nghe nói, cô bé đó được lắm áh. Nếu nhà mình và nhà ấy trở thành thông gia lại càng tốt.

- Chú 4 và cô 3 ui con chỉ mới biết cô Thiên Thiên thui mà, chưa gì đã bàn chuyện xa xôi rồi.

- Cô 3: nếu con không thích cô gái đó, cô sẽ giới thiệu cho con cô gái khác.

- Thui thui, để con tự tìm.

- Chú 5: uh, đúng đó đừng ép buộc, cứ để cho nó đi tìm tình yêu của mình.

- Hì hì… coi bộ có chú 5 là hiểu con. Hôm nào rãnh con với chú 5 đi café nha.

- Sẵn sàng thui cháu của chú.

- Cha: thôi con lên phòng nghỉ đi, mai còn đi làm nữa.

- Uh ha, cha nhắc con mới nhớ, phải đi ngủ sớm, ngày mai con phải qua nhà đón cô ấy?

- Cô 3: ngày mai con phải qua nhà đón cô ấy. ( cô ba cười khúc khích, nhái lại giọng tôi)

- Cha: em đừng chọc nó nữa, tội nghiệp nó.



Thế là một ngày làm việc của tôi đã kết thúc, tôi vào nhà tắm, tắm thật mát, rồi lên phòng nằm nghỉ, tôi cảm thấy vui khi được làm việc chung với cô ấy. Tôi nhớ nụ cười của cô ấy quá, cô ấy cười thật dể thương. Tôi mong ngày mai đến thật nhanh.



Chap 5

Đúng 8h là tôi đã có mặt trước nhà của Thiên Thiên, cô ấy bước ra với chiếc quần váy đen, áo sơ mi trắng kiểu, kèm với chiếc áo khoác mỏng bên ngoài, nhìn rất năng động, tràng đầy sức sống. Tôi hôm nay cũng ăn mặc đơn giản, không cầu kì như ở công ty, chiếc quần tây đen, với áo sơ mi xanh viền trắng, đóng thùng.

Thiên thiên bước về phía tôi nở một nụ cười tươi tắn, đón chào một ngày làm việc tiếp theo của chúng tôi, tôi cũng cười chào lại, mở cửa cho cô ấy bước vào xe, tôi và cô ấy bắt đầu một ngày mới gần như suông sẽ.

Và cứ thế mỗi ngày, tôi đều đến đưa đón Thiên Thiên cùng làm việc với tôi, càng ngày tôi càng có tình cảm với Thiên Thiên, còn Thiên Thiên tôi không biết cô ấy có để ý gì đến tôi hay không,nhưng lâu lâu tôi phát hiện ra cô ấy đang nhìn tôi làm việc, lúc ngước lên thì cô ấy tỏ như mình đang rất chăm chú làm việc ,một tuần nữa là chúng tôi phải nộp bản thăm dò thị trường cho chú ba của tôi.

ở văn phòng làm việc của tôi, lúc trời đã tối và mưa bên ngoài…

- Anh xem lại hết hồ sơ chưa? Xem thử coi tụi mình còn thiếu gì nữa hog?

- Uhm, để anh xem, thôi rùi, mình còn một địa điểm chưa đến.

- Ở đâu vậy anh?

- Ở Phú Mỹ Hưng.

- Vậy thì ngày mai mình sẽ đến đó, như vậy là mình đã hoàn tất xong công việc.

- Uhm, hì hì… cảm ơn em.

- ( cô ấy cười) sao lại cảm ơn em?