Mình Là Vợ Chồng Mà!

Chương 34

- Dạ? có chuyện gì vậy cô 4?

- Chừng nào mới có cháu cho cả nhà ẳm bồng hả? ( nhìn thẳng vào mặt tôi)

- Hả? chuyện này ….. ( tôi bối rối, cả cha và Thiên Thiên hết hồn khi nghe câu hỏi đó)

- Đúng rồi đó, tụi con tính sao tính lẹ đi. ( chú 3 cũng mún có cháu ẳm bồng)

- Anh Hai! Anh kiu nó coi, sao anh ngồi như chết vậy?

- ờ ờ… cái này….. ?

- caca sao con không trả lời? bộ con yếu lắm hả? ( cô 3 nhìn với vẻ nghi ngờ)

- dạ không…. Dạ không….

- Chứ sao giờ này vẫn chưa thấy Thiên Thiên có thai.

Cô vừa dứt lời, bé Thảo gắp cá cho Thiên Thiên ăn, cô ấy nghe mùi không chịu nổi, bịt miệng lại như muốn ói, tôi hết hồn.

- Em làm sao vậy? em bị bệnh hả?

Cô ấy không kịp nói gì, chạy một mạch vào nhà tắm, như muốn nôn, cô ba của tôi lấy làm khoái chí cười khắc khắc.

- Hồi đó cô ba mới mang thai cũng như vậy đó! ( cô ba trả lời tỉnh queo)

- Mới mang thai…. Mới mang thai…. Không lẽ Thiên Thiên có thai sao?? ( chú 3 vui mừng)



Tôi và cha của mình đang cầm ly nước uống,, nghe chú 3 nói vậy, tôi và ba cùng phun nước ra khỏi miệng, y như một tin cực sock dành cho cha và tôi, làm sao mà mang thai được khi tôi không phải là con trai, không lẽ đứa con trong bụng thiên Thiên là là….. của …… cái….. tên…. Khốn….nạn….. đó…….



Cả nhà tôi gần như vui mừng không có gì diễn tả, tôi thì không có gì gọi là vui cả, tôi phải giải thích vơi cha của tôi làm sao bây giờ? Nếu ông ấy biết được đứa con trong bụng là của hắn ta, ông ta cực kì thù hắn và tôi cũng vậy, hắn đầy rẫy tội ác bên mình, trong cả buổi tối cha tôi chỉ cười để không ai nghi ngờ gì, chứ tôi biết trong lòng cha tôi rất là nổi điên, chỉ muốn biết rõ mọi chuyện như thế nào. Vợ tôi trở lại bàn ăn.



- Em không sao chứ? Có khi nào em ốm không? ( tôi lo lắng)

- ốm gì mà ốm, có thai rồi! ( cô 3 gần như khẳng định điều đó) có phải con không thể nghe mùi tanh đúng không?

- Dạ!( cô ấy vừa trả lời xong, lại chạy vào nhà tắm )

- Haha… có baby chắc rùi!! ( chú 5)

- Cháu trai!!! Haha… chăm sóc Thiên Thiên thật kỉ đó nha.

- Ngày mai, con phải chở Thiên Thiên đến bệnh viện phụ sản đó Caca, khám cho chắc ăn. ( cô 4)



Cha tôi và tôi gần như chết đứng khi nghĩ rằng Thiên Thiên có thai, trời ơi tôi phải ăn nói với cha của tôi như thế nào đây? Không hề có được một sự giải thích nào một cách thuyết phục được, không lẽ kêu cái thai đó của tôi, thật là nghịch lí, làm sao tôi có thể làm Thiên Thiên có thai được chứ, tôi có phải là trai thật sự đâu. Trời ơi, chắc tôi điên lên quá.



- Caca lát nữa con vào phòng cha, cha có chút chuyện nói với con! ( cha tôi có vẻ tức giận)



Thiên Thiên nhìn tôi với vẻ lo lắng, tôi đáp lại nắm lấy tay cô ấy, như muốn nói “ không sao đâu, đã có anh lo rồi” , vẫn cứ tiếp tục buổi tối như không có chuyện gì xảy ra, buổi tối được dọn dẹp xong, tôi lên phòng của cha, mà tim tôi như muốn đập vỡ tan nát ra từng mãnh.



- Cha gọi con! ( tôi cuối mặt)

- Con giải thích đi Caca! Chuyện này là sao hả? ( cha tôi quát)

- Cha! Con không biết giải thích như thế nào nữa?

- Con mà giải thích không rõ ráng! Cha sẽ bắt con li dị ngay lập tức!

- Cha! Đừng làm vậy mà cha! Thiên Thiên bây giờ cô ấy không còn người thân, cô ấy chỉ còn con và gia đình mình mà thôi cha ah! Con bỏ cô ấy rồi cô ấy sẽ đi đâu, rồi đứa bé trong bụng cô ấy! Nó vô tội mà cha.

- Làm sao con có thể làm Thiên Thiên có thai được, đó là điều nghịch lí,trái với tự nhiên. Thiên Thiên đã đi nɠɵạı ŧìиɧ đúng không? Nói mau!!! ( cha tôi đập mạnh tay vào ghế)

- Cô ấy không nɠɵạı ŧìиɧ, cô ấy bị hại. nên mới xảy ra chuyện như thế!

- Ai hại hả?

- Thắng!! cái tên đã làm cho gia đình cô ấy trắng tay! ( tay tôi nắm chặt lại) nếu li dị, cả nhà sẽ nghi ngờ, mọi chuyện sẽ đổ vỡ.



Khi tôi nói đến vấn đề đó, cha tôi im lặng chẳng nói câu nào, rồi kêu tôi đi về nhà mình đi, thật không biết mọi chuyện sẽ ra sao, sự thật này sẽ giấu đến bao giờ, tôi về đến nhà mà lòng chẳng yên ổn gì cả, tôi ngồi ở phòng khách, suy nghĩ, Thiên Thiên thấy tôi ngồi ở dưới phòng suy nghĩ một mình, cô ấy buồn lắm, cô ấy không biết phải làm gì, mọi chuyện không đơn giản như lúc đầu cha tôi nghĩ, chỉ cần để mọi người nghĩ tôi là con trai là xong.



- Anh lên phòng nghĩ đi, khuya rồi!’

- Uhm, ( lòng tôi chẳng yên)

- Cha biết tất cả rồi phải không anh?

- Uhm. ( tôi vẫn còn suy nghĩ)

- Cha có nói gì không anh?

- Cha bắt anh phải li dị em! Nhưng anh sẽ không làm điều đó! ( tôi lấy tay choàng vai cô ấy)

- Em xin lỗi!

- Anh đã nói rồi, không phải lỗi của em, đứa bé nó cũng vô tội, em đừng có ý nghĩa là phá thai một lần nữa đâu nhá. Mọi chuyện để anh lo!



Cô ấy không nói gì cả, cả đêm đó cô ấy ôm tôi mà ngủ, còn tôi thì không ngủ được, mọi chuyện thật phức tạp, tôi lo cho cô ấy quá, tôi sợ cô ấy suy nghĩ lung tung, nghĩ đến việc bỏ nhà đi, tôi sẽ không sống nỗi nếu thiếu cô ấy bên cạnh, sự thật về tôi không phải là con trai, sự thật đứa con trong bụng là của Thắng. Gia đình tôi sẽ như thế nào khi biết được hết sự thật trên. Cha tôi từ đó đến giờ là người có quy tính nhất trong nhà, mọi chuyện đỗ vỡ, anh em trong nhà có còn tin cha tôi nữa không?

Mấy đứa em trong nhà tôi, sẽ như thế nào khi biết tôi không phải là trai, tôi lại yêu một người có cùng giới tính với mình, nhưng tôi yêu Thiên Thiên thật sự, tôi không thể thiếu em, tôi muốn là một người đàn ông để có thể bảo vệ em, mọi lúc mọi nơi, gia đình tôi liệu có chấp nhận sự thật này nữa hay không? Họ sẽ tống cổ tôi ra công ty không? Hay họ sẽ vẫn giữ nguyên như vậy? họ sẽ lạnh lùng với tôi và Thiên Thiên.?Sao mọi chuyện thật rắc rối thế này.



Buổi sáng, tôi phải đi đến công ty sớm , đi kháo sát thị trường cùng với Mai, không thể đưa Thiên Thiên đi siêu âm được, tôi gọi điện thoại cho Chi, nhờ dẫn Thiên Thiên đi dùm tôi, Chi rất sẵn lòng, tôi hồi hộp chờ đợi cú điện thoại của Chi báo xem, có phải vợ tôi có thai thật không, suốt buổi đi khảo sát, tôi cứ chờ cuộc điện thoại của Chi.

Chi dẫn vợ tôi vào bệnh viện phụ sản, Thiên Thiên rất lo lắng, cô ấy cứ cầu mong mình đừng có thai thì sẽ tốt cho tôi và cả gia đình, nhưng mọi thứ không được như ý muốn,vào bệnh viện bác sĩ kiểm tra hết từ a-z, Thiên Thiên có thai thật sự, bào thai đó chỉ được 1 tháng mà thôi, thiên Thiên khi biết điều đó, cô ấy khóc rất nhiều, khóc tại chỗ ngay phòng siêu âm, bác sĩ thấy lạ nên hỏi:



- Em làm sao vậy? Em có chồng chưa?

- Dạ! em có rồi!

- Nếu có chồng rồi, đây là tin vui mà, sao em khóc quá vậy?

- Dạ, em khóc là em mừng đó bác sĩ. ( cô ấy nói dối)

- Uhm, có phải em đã một lần phá thai phải không?

- Dạ!

- Lần này, em không được dại dột làm chuyện đó một lần nữa, nó có thể ảnh cơ hưởng đến sức khỏe của em, cơ hội để được làm mẹ sẽ mất đi vĩnh viễn. Đừng để bị chấn động mạnh, sẽ nguy cơ đến đứa bé.

- Dạ!

Thiên Thiên bước ra khỏi phòng, nở một nụ cười với Chi để cho Chi khỏi nghi ngờ gì cả, chuyện tôi không phải là trai Chi chưa biết gì về điều đó.