Từ đó trở đi nó và Mai ngày càng thân thiết với nhau hơn, tình cảm Mai dành cho tôi cũng đã tắt, Mai không còn thích tôi nữa. Sức khỏe của Thiên Thiên cũng hồi phục, nhưng đều tôi thắc mắc sao cái tên bạn thân Thắng không hề đến thăm Thiên Thiên, hắn đâu rồi, từ khi công ty phá sản là hắn cũng biến mất tiêu, tôi bắt đầu có cái nghĩ gì đó không tốt về hắn.
Vào một buổi chiều, tôi vừa đi làm về là ghé qua tiệm trang sức, mua cho em một sơi dây chuyền, tôi lái xe đến một tiệm hoa, mua bó hoa hồng tươi, bó hoa màu hồng chứ không phải màu đỏ như những bó hóa kia. Tôi để hoa trong xe, dây chuyền tôi cất vào va li của tôi.
Tôi chạy về nhà rước em:
- Chúng ta đi đâu vậy anh?
- Hì hì… anh sẽ dành cho vợ một bất ngờ.
- Lúc nào anh cũng dành bất ngờ cho em.
Các bạn có biết tôi đi đâu không??? Tôi đố các bạn đấy, hì hì… có thể có người đoán trúng, có thể có người đoán trật, tôi không làm cho các bạn tò mò nữa. Tôi đưa em đến Đà Lạt, nơi mà tôi đã cầu hôn em, hôm nay là ngày ki niệm một năm cưới của em và Tôi, em ngủ thϊếp đi khi tôi chở em đến Đà Lạt.
- Em dậy đi, chúng ta đến nơi rồi!
- Anh chở em đi đâu, mà em ngủ luôn vậy nè!
- Mở mắt ra, anh có gì dành cho em nè!
- Khách sạn này trông quen quá!
- Ra xe em sẽ biết nơi này là đâu.
Cô ấy nhìn xung quanh, đã nhận ra, trước mặt cô ấy là Khách Sạn với những ánh đèn trong đêm tỏa sáng, ngước lên bầu trời là những vì sao, chúng nó đang nhìn vào em và tôi, tôi thấy nụ cười hạnh phúc đang nỏ trên khuôn mặt của em, tôi tiến đến gần em từ phía sau, tôi ôm lấy em. Hạnh phúc!
- Hôm này là ngày gì vậy anh? Sao anh lại chở em ra đến tận đây?
- Hôm nay là kỉ niệm ngày cưới của chúng ta! Em có thấy những vì sao ở trên đó không?
- Chúng đẹp thật đó, như đang rọi sáng cho tình yêu chúng ta.
- Em có muốn hái những vì sao đó xuống không?
- Hì hì…. Mún, nhưng sao hái được chứ?
- Nè!!! ( tôi đưa tay lên bầu trời, lấy tay bắt vì sao đó cho em, tôi mở tay ra thì sợi dầy chuyền ngôi sao rớt xuống trước mặt của em)
- Dể thương quá!!! Đẹp quá!
- Vì sao này anh chỉ dành tặng cho riêng em.
- Để anh đeo nó cho em! Xong rồi đó!
Em quay lại, cho tôi một nụ hôn trên má, tôi nhìn em mỉm cười hạnh phúc, em đúng là thiên thần của đời tôi, tôi sẽ không bao giờ để em rời xa tôi một bước nào, tôi ôm lấy em, hơi khơm người xuống, trao cho em nụ hôn ngọt ngào, hai bờ môi gắn chặt vào nhau, cũng vừa lúc đó, pháo hoa nổ rực sáng cả bầu trời, tôi đã sắp đặt sẵn để có thể dành cho em những điều bất ngờ nhất! và đêm đó chúng tôi đã “vui vẻ” bên nhau.
Sáng hôm đó tôi đưa em về nhà, rồi đưa em vào bệnh viện thăm ba của em, lúc tôi và em đến, cả nhà tôi đều có mặt đông đủ, tôi thắc mắc tại sao cả nhà tôi đều ở đây, khuôn mặt cả nhà tôi chẳng hề có một nụ cười, y như sắp mất đi một thứ gì đó, bác sĩ đang thăm dò sức khỏe của ba vợ tôi, nhưng sao tôi thấy ba vợ tôi không cử động gì hết. Tôi bắt đầu cảm thấy có điềm xấu, tôi ôm lấy em, em hướng về ba của mình hồi hộp chờ đợi kết quả của bác sĩ.
- Tôi rất tiếc! ông chủ tịch Nun đã qua đời.
Sao? Tôi có nghe lầm không? Không thể nào, bác sĩ nói ba vợ tôi đã khỏe lại rất nhiều rồi má! Chuyện gì đã xảy ra với ba vợ tôi khi tôi và em vắng mặt chứ. Thiên Thiên lúc đó chạy nhào đến ôm ba của mình, khóc nức nỡ, cô ấy không tin những lời bác sĩ nói, cô ấy quay sang nhìn mọi người. Nhìn cha tôi, chú tôi, cô tôi.
- Ba con không thể chết được, mọi người nói với con là ba con không chết đi, ba con chỉ đang ngủ thôi, chỉ ngủ thôi mà ( em nói trong nước mắt chảy không ngừng)
Cả gia đình tôi đều im lặng, cha tôi rơi nước mắt vì đã mất đi người bạn thân của ông, không khí của căn phòng chẳng còn gì gọi là vui vẻ, nó có chỉ có sự im lặng, tiếng khóc tiếng gào thét của em, khi mất công ty và ba của em, người thân thiết nhất với em trên cõi đời này, tôi đến ôm lấy em vào lòng, nước mắt tôi cũng chảy, bây giờ tôi biết em chỉ còn mình tôi, chỉ còn dựa dẫm vào gia đình tôi, em không còn người thân nào cả, em không còn gì cả. Cô ấy khóc nức nỡ, ước cả vai áo của tôi.
Lúc đó trong trí nhớ của tôi, tôi nhớ lại, lúc ba vợ trao tay Thiên Thiên cho tôi, đã nói với tôi một điều “
Ba trao đứa con gái duy nhất của ba cho con, hãy thương yêu và chăm sóc nó dùm ba.”
Câu nói đó, làm tôi ôm em chặt hơn. Lúc đó mọi người cũng ra ngoài hết, chỉ còn ba người đã ra đi mãi mãi, em và tôi.
-
Anh ra ngoài dùm em được không? Em muốn ở lại với ba!
Tôi buôn em ra, vỗ vai em và bước đi ra ngoài, còn em thì ở bên trong với ba, chưa bao giờ tôi thấy em buồn như thế này, mới ngày hôm qua tôi còn thấy em cười trong hạnh phúc, nhưng hôm nay, ba em ra đi quá đột ngột, tôi chi còn nhìn thấy nổi cô đơn của em mà thôi, tôi sẽ chăm sóc và thương yêu em, như lời tôi đã hứa. Nhìn em mà tim tôi quặn thắt. Tôi đi tìm bác sĩ hỏi lý do tại sao lại như vậy?
- Bác sỉ, cho tôi hỏi, tại sao ba vợ tôi lại qua đời đột ngột như vậy?
- Theo tôi khám thì, ông ấy bị sock.
- Sock? Sock cái gì mới được?
- Cái đó tôi không biết! anh hỏi gia đình của anh đi, vì gia đình anh chứng kiến mà.
- Chú sẽ cho con biết caca àh! ( giọng chú 5)
- Sao vậy chú?
- Ba vợ con biết được công ty phá sản.
- Làm sao biết được chứ?( chú đưa tờ báo cho tôi)
- Mấy thằng nhà báo chết tiệt ( tôi cầm tờ báo xé tan nát)
Trong khi đó Thiên Thiên ở bên phòng bệnh của ba cô ấy, cô ấy ôm lấy ba, nhớ về các kí ức xưa, nhớ đến lúc ba cầm tay em trên lễ cưới, nhớ cái lúc ba giã giận để thứ chúng tôi, nhớ đến lúc cùng ba khiêu vũ, Nước mắt cô ấy rơi không ngừng. Thiên Thiên bây giờ như người mất hết tất cả, chằng còn gì , người duy nhất cho cô ấy nương tựa chính là tôi.
Tan lễ được diễn ra trong 3 ngày, 3 ngày đều mưa dầm, không ngày nào hết mưa, các quan khách đều đến đông đủ, các đối tác làm ăn lâu dài của ba vợ tôi, ai nấu cũng đều tiếc nuối khi ba vợ tôi ra đi thật đột ngột, trong tan lễ lúc đó, Thắng hắn ta xuất hiện, đến viếng thăm. Mấy ngày hum đó, em chẳng ăn gì cả, khóc hết cả nước mắt, em không chịu được nữa, em ngất đi. còn tên Thắng, tôi thấy hắn cũng phụ tang lễ, nhìn trông có vẻ rất nhiệt tình, hắn không đi một mình, đi chung vài người, hắn bảo là em của hắn, đến phụ giúp cho gia dình.
Đến ngày đưa ba em đi chôn,ngày đó lại mưa lớn hơn bình thường,gió thổi mạnh, như báo hiệu một cái gì đó, không may mắn sẽ tiếp tục xảy ra với em. ai cũng đi đưa đầy đủ, không thiếu một ai, em đi không còn nổi nữa, tôi phải dìu em đi từng bước một, cú sock quá lớn với em.
Lúc hạ quan tài xuống nguyệt, không ai mà không thương xót cho ba vợ của tôi, chỉ có Thắng là không hề có một giọt nước mắt nào, làm cho tôi càng ngày có cái nhìn không tốt về hắn, hắn mỉm cười toại nguyện, tôi rất bức xúc khi thấy thái độ của hắn, ba vợ của tôi có làm gì hắn, mà thái độ thiếu lòng thương tiếc, đối với một người đã mất như vậy, nhưng tôi đã kiềm được, tôi bắt đầu nghi ngờ về hắn.