Ôn Nhu Luân Hãm

Chương 71

Trên đường đến đây, Ôn Quý Từ nhận được điện thoại của Ôn Quý Từ. Lần này anh nghe máy, Ôn Hành Tri chỉ nói với anh suy nghĩ của ông.

Cả cuộc gọi Ôn Quý Từ chỉ im lặng, không đồng ý mà cũng không phản kháng.

Nhưng lúc này, Tang Tửu nhìn Ôn Quý Từ, anh mới hoàn toàn đặt trái tim bất an xuống.

Phố sáng đèn, Tang Tửu nắm tay Ôn Quý Từ đi men theo bên đường, không khí chếch choáng cuốn lấy cơn gió ấm áp.

Mặc kệ ánh mắt của người khác.

Ngay sau đó, quãng đường im lặng bị Tang Tửu phá vỡ.

“Anh, ba năm sau là anh ba mươi mốt tuổi rồi, nếu em bỏ chạy thì anh phải làm sao đây?”

Rõ ràng là câu đùa, vừa nghe đã biết Tang Tửu cố ý trêu chọc.

Ôn Quý Từ dừng lại, nhưng tay nắm tay Tang Tửu vẫn không buông. Đứng đối mặt nhau, anh rũ mắt, nhàn nhã ôm tay, môi cong lên: “Vậy em có thể thử xem, nhưng anh không dám đảm bảo hậu quả đâu.”

Tang Tửu bĩu môi, nghiêng đầu nhấn mạnh: “Anh thấy em là kiểu người dễ thay đổi à?”

Ôn Quý Từ biết Tang Tửu muốn nghe đáp án thế nào, nhưng anh không trả lời ngay mà cố ý giả vờ suy nghĩ vài giây.

Như thể câu hỏi này khó đến nỗi anh cần mấy phút để suy nghĩ.

Hồi lâu sau, Ôn Quý Từ mới lên tiếng: “Cái đó cũng không nói chính xác được.”

Tang Tửu cười giễu một tiếng, lập tức vươn tay định cấu vào cánh tay Ôn Quý Từ, trừng phạt anh nghĩ một đằng nói một nẻo.

Lúc tay Tang Tửu chạm đến áo anh, cô vô thức nhẹ tay lại, khi ngẩng đầu bắt gặp đôi mắt như cười như không của Ôn Quý Từ thì lại xòe bàn tay hơi nắm chặt ra.

Cuối cùng, như đang phủi bụi, sờ bên trên một chút, khiến Ôn Quý Từ nhướng mày với cô.

“Anh đấy, đừng có bị mấy người kỳ lạ dụ đi mất.” Tang Tửu vô cùng nghiêm túc cảnh cáo.

Gặp được người đặc biệt như Ôn Quý Từ, sau này có xuất hiện người xuất sắc hơn nữa thì cũng chỉ là tạm bợ.

Như trúng tà, chỉ mong dừng chân trong cuộc đời anh.

Lần này, Ôn Quý Từ không trêu Tang Tửu nữa, anh thản nhiên cong môi: “Tất cả lần đầu tiên của anh đều cho em rồi, còn chưa đợi được em chịu trách nhiệm, tất nhiên sẽ không dễ dàng buông tay.”

Năm thứ hai, Tang Tửu diễn một vai nữ phụ trong một bộ phim truyền hình có kinh phí thấp. Vì diễn xuất của cô tốt, đạo diễn của một bộ phim văn học đã chọn cô làm nữ chính trong phim mới.

Năm thứ ba, không biết có phải Tang Tửu may mắn hay không, cô bắt được một cơ hội, một bộ phim Hollywood cần gương mặt người Hoa, hơn nữa hình tượng cũng rất hợp với Tang Tửu.

Giải quyết dứt khoát, Tang Tửu tham gia vào một tác phẩm lớn của Hollywood.

Vì bộ phim điện ảnh này nên Tang Tửu tích lũy được rất nhiều danh tiếng, nhà làm phim khác cũng bắt đầu chủ động liên hệ với nữ diễn viên có gương mặt xuất chúng này.

Trong ba năm ngắn ngủi, Tang Tửu dần trở thành một nữ diễn viên mới có tên tuổi trong làng phim Hollywood.

Tang Tửu gần như đã dần mờ nhạt trong tầm mắt của công chúng, khi dùng một cách khác để xuất hiện trên tin tức, truyền thông đều vô cùng kinh ngạc.

Lần trước, khi Tang Tửu tạo ra chấn động lớn thế này là lúc chuyện tình cảm giữa cô với người thừa kế của nhà họ Ôn bị lộ. Nhưng giờ đây, cô lại dùng một diện mạo hoàn toàn mới để khiến người khác nhớ đến cô.

Không phải tiểu công chúa của nhà họ Ôn, không phải bình hoa di động không có tác phẩm, cũng không phải cô bạn gái cấm kị của Ôn thái tử.

Mà là một Tang Tửu với diễn xuất đè bẹp lứa tiểu hoa.

Cái mác chỉ thuộc về một mình cô, không phụ thuộc vào ai khác.

Mà tất cả đều không liên quan đến Tang Tửu, hôm qua cô vừa tham gia tiệc đóng máy kết thúc một bộ điện ảnh, thói quen ngủ nướng trước đó đã thay đổi, thời gian rời giường của cô rất sớm.

Ba năm rồi, Tang Tửu vẫn ở cùng cô bạn cùng phòng trước đây, cô ấy cũng tìm được một vai diễn thích hợp với cô ấy, và vẫn đang quay ở đoàn phim.

Trong nhà vắng vẻ, vô cùng yên tĩnh. Tang Tửu dựa vào sofa, ánh nắng ban mai vẫn chói mắt, xuyên qua võng mạc cô.

Tang Tửu nghiêng đầu nhìn chăm chú, hơi khó chịu chớp chớp mắt.

Một lúc sau, Tang Tửu mới dời mắt đi, cô nhìn vào lịch treo trong phòng khách, mỗi ngày trôi qua là gạch đi một ngày.

Nhìn thời gian từng ngày đến gần, Tang Tửu cong môi.

Chắc chắn bây giờ ở thủ đô đã tối rồi, nhưng Tang Tửu có thể tin chắc rằng Ôn Quý Từ vẫn đang làm việc, không ngoan ngoan đi ngủ.

Sau khi ra nước ngoài, Tang Tửu bận rộn đến nỗi đầu đặt lên gối là ngủ luôn, tủi thân cũng không nói với ai.

Bây giờ rảnh rỗi, rất nhiều suy nghĩ như một tấm lưới bao lấy Tang Tửu, cô phát hiện cô rất nhớ Ôn Quý Từ, chỉ mong sao lúc này có thể gặp được anh lập tức.

Đêm đã về khuya, đèn trong phòng làm việc ở Cầm Thủy Loan vẫn sáng, Ôn Quý Từ đang tăng ca.

Điện thoại trên bàn bỗng đổ chuông, trong đêm đen vô cùng yên tĩnh, tiếng chuông rõ ràng hơi đột ngột.

Ôn Quý Từ hờ hững quay đầu nhìn, ánh mắt dừng lại trên màn hình.

Màn hình hiển thị một số điện thoại lạ của Mỹ, Ôn Quý Từ ngẩn người, sau đó ấn trả lời.

Đầu kia điện thoại không ai lên tiếng, chỉ có tiếng thở hơi phập phồng.

Hồi lâu sau, giọng nói kìm nén của Ôn Quý Từ vang lên: “Là em sao?”

Theo yêu cầu của Ôn Cố Đình, trong ba năm qua hai người không thể liên lạc. Ôn Quý Từ chỉ muốn xác nhận người gọi có phải Tang Tửu hay không.

Cho dù chỉ nghe tiếng thôi cũng có thể vỗ về nỗi nhớ của anh.

Tang Tửu kéo tua rua trên đệm sofa, hành động máy móc nhàm chán được cô làm rất nhiều lần, cuối cùng Tang Tửu mới nhận ra tua rua đều bị cô kéo xuống hết rồi.

Giọng nói quen thuộc của Ôn Quý Từ kéo Tang Tửu quay về hiện thực.

Tang Tửu hoàn hồn, lúc cô dời lực chú ý lên mặt đất thì thấy trên đất đã đầy sợi vải vụn, thậm chí còn dính trên quần cô.

Tang Tửu không khỏi bật cười thành tiếng, tiếng cười rất khẽ như xuyên qua bên kia đại dương, men theo không khí yên tĩnh, dễ dàng khiến trái tim Ôn Quý Từ đổ sụp.

Tang Tửu siết chặt điện thoại, nhẹ giọng nói một câu: “Ngủ ngon.”

Mấy giây sau, đầu kia điện thoại truyền đến tiếng báo bận, Tang Tửu cúp máy.

Thần kinh căng thẳng của Ôn Quý Từ hoàn toàn thả lỏng, anh ngẩng đầu, thấp giọng cười khẽ.

Tình cảm ba năm qua như giải phóng, trong một đêm, bụi trần lắng đọng.

Trong ba năm, khi Tang Tửu bận công việc, cô đều quan tâm đến tin tức về Ôn Quý Từ, chuẩn bị cho lần đoàn tụ của họ.

Như ba năm trước, đặt mục tiêu cho mình. Ba năm sau, chắc chắn cô sẽ trở thành người tốt hơn, gặp lại Ôn Quý Từ.

Mà Ôn Quý Từ cũng quan tâm đến tình hình gần đây của Tang Tửu, dưới cái nhìn của truyền thông nước ngoài, Ôn Quý Từ thấy Tang Tửu từng bước trở nên điềm tĩnh hơn.

Và thời hạn ba năm cũng sắp hoàn thành rồi.

Lại là cuối hạ, tám giờ tối ở sân bay thủ đô.

Sân bay vắng vẻ, vì sự xuất hiện của Tang Tửu mà như bùng ngọn lửa.

Người trong sân bay đổ dồn ánh mắt lên một cô gái đeo kính đen.

Trong sân bay cũng có fan của Tang Tửu, thời gian đã trôi qua rất lâu, lúc nhìn thấy Tang Tửu, thậm chí cô ấy cho rằng mình có ảo giác, lúc đi qua, cơ thể nghiêng sang một bên.

Vì quá căng thẳng nên ngã ngay về phía Tang Tửu.

“Cẩn thận.”

Người đó va phải Tang Tửu, nhưng Tang Tửu lại dịu dàng đỡ cô ấy, trong giọng nói còn mang theo dịu dàng rất đặc trưng của Tang Tửu.

Vì Tang Tửu đột nhiên lên tiếng nên fan mới nhận ra idol của mình, thì ra chờ đợi rồi sẽ có kết quả, cô ấy vui quá mà suýt bật khóc.

Khoảnh khắc Tang Tửu cúi người đỡ fan, cô hơi nghiêng cổ, sợi dây chuyền bạch kim thoắt ẩn thoắt hiện, mặt dây chuyền treo lủng lẳng dưới lớp áo.

Đó là chiếc nhẫn đôi Ôn Quý Từ tặng cô, được gắn vào sợi dây chuyền.

Tất thảy đong đưa, tựa như quay về điểm ban đầu.