Ôn Quý Từ và Tang Tửu như cặp vợ chồng bình thường, ở trong căn biệt thự này hai ngày.
Buổi sáng, Ôn Quý Từ đi làm, đến chạng vạng anh sẽ lái xe về nhà, cùng ăn tối với Tang Tửu, cùng ngủ chung trên một chiếc giường.
Nhưng Ôn Cố Đình cảm thấy cứ tiếp tục như vậy không phải là cách, việc thì phải giải quyết, không thế tránh cả đời được.
Ôn Hành Tri với Tang Mai cũng chia nhau đi tìm, họ tìm từng bất động sản đứng tên Ôn Quý Từ nhưng không tìm được Tang Tửu.
Ôn Cố Đình nghĩ đến Tống Hữu và Tưởng Thiếu Du – bạn của Ôn Quý Từ, vừa khéo ông ấy là bạn thân của ba Tưởng Thiếu Du, chỉ đành nhờ vả để lấy địa chỉ các bất động sản của Tưởng Thiếu Du.
Lúc Tưởng Thiếu Du biết chuyện này thì họ đã tìm được Tang Tửu, anh ta giận đến nỗi một tháng không nói chuyện với ba mình.
Không ngờ trong lúc tìm kiếm thì Ôn Cố Đình đã tìm được Tang Tửu trước.
Chuông cửa biệt thự vang lên một lúc, Ôn Cố Đình tưởng không có ai, đang định đi thì cửa phía sau đột nhiên mở ra, người đứng ở cửa chính là Tang Tửu.
Tang Tửu cũng sửng sốt, cô tưởng là Ôn Quý Từ nên mới mở cửa, nhưng giờ đã bị phát hiện rồi, cô còn có thể đóng cửa xem như không có chuyện gì xảy ra sao.
Tang Tửu thầm cười khổ, gọi: “Bác cả.”
Sau khi Tang Tửu đến nhà họ Ôn, với cô mà nói, Ôn Cố Đình luôn là một vị trưởng bối hiền hậu, ông ấy cũng được xem là người nhìn cô lớn lên.
“Bác vào trong ngồi được không?”
Tang Tửu lùi lại một bước, Ôn Cố Đình đi vào, không hề có ý trách Tang Tửu và Ôn Quý Từ.
“Bác cũng đoán được, với tính của A Từ thì cho dù thế nào thằng bé cũng sẽ không buông tay. Bác chỉ muốn để cháu xem thứ này.”
Ôn Cố Đình đưa điện thoại cho Tang Tửu, Tang Tửu không có điện thoại, cũng không quan tâm đến tin tức trên mạng, cô hoàn toàn không biết chuyện xảy ra bên ngoài.
Tang Tửu nhận lấy điện thoại, mắt nhìn vào màn hình, lúc thấy nội dung bên trên, hơi thở cô dồn dập.
Không biết là ai tung tin, tiết lộ lúc đầu Tang Mai với Ôn Hành Tri không đăng ký kết hôn, Tang Tửu thật sự là con riêng do Tang Mai dẫn đến.
Cô quen với Ôn Quý Từ chỉ vì có thể có được sản nghiệp của nhà họ Ôn, thế nên mới cố ý quyến rũ Ôn Quý Từ.
Tang Tửu hoàn toàn không được xem là tiểu công chúa của nhà họ Ôn, cô chẳng qua chỉ là một kẻ giả mạo.
Thậm chí ngay cả quá khứ của Tang Mai và Khâu Thương cũng bị tung ra, bà bị cắm sừng, Tang Tửu còn có em gái cùng cha khác mẹ là Khâu Nhiễm.
Mũi Tang Tửu cay xè: “Ba mẹ, con xin lỗi.”
Tang Tửu không có ý muốn gây tổn thương cho Tang Mai, chuyện này bất ngờ lộ ra khiến cô với Ôn Quý Từ ruột gan rối bời, ngay cả thời gian để chuẩn bị cũng không có. Nhưng Tang Tửu nên nói với Tang Mai tiếng xin lỗi này.
Tang Mai không hề bận tâm đến những lời công kích của người khác với bà, với bà mà nói, Tang Tửu mới là quan trọng nhất.
Mặc dù lúc đầu Tang Mai rất sốc, nhưng bà rất rõ tính của Ôn Quý Từ, nếu không phải anh xuất sắc như vậy thì Tang Tửu cũng sẽ không yêu anh.
Tang Mai đi tới bên cạnh Tang Tửu, ôm cô vào lòng.
Tang Tửu ôm lại Tang Mai, giọng đè nén, hơi nghèn nghẹt vang lên trên vai bà: “Con muốn tự nói với anh ấy.”
*
Ôn Quý Từ ở tập đoàn Thế Hòa xa xôi đang xử lý chuyện trong công ty, anh day đầu mày, hơi mệt mỏi dựa vào lưng ghế.
Không hiểu sao cảm xúc lo lắng bất an xuất hiện, khiến anh không thể tập trung vào làm việc được.
Nắng chiều dần buông, mặt trời đang lặn nhuốm đỏ cả một vùng trời.
Nhưng Ôn Quý Từ lại ngày càng bực bội, anh gọi vào điện thoại bàn trong biệt thự. Điện thoại của Tang Tửu để ở Cầm Thủy Loan, chỉ có cách này mới có thể liên lạc được với cô.
Một lần, hai lần, điện thoại không hề có người bắt máy, đây là chuyện bình thường chắc chắn sẽ không xảy ra.
Lúc gọi đến lần thứ ba, kiên nhẫn của Ôn Quý Từ cạn kiệt, anh đi thẳng ra ngoài.
Đúng lúc thư ký Cao định gõ cửa, thấy dáng vẻ này của Ôn Quý Từ, cô ta không dám ngăn lại, vô thức nghiêng người sang một bên.
Thư ký Cao cũng chỉ vừa biết chuyện của Ôn tổng với Tang Tửu vài ngày trước, chẳng trách trước đây cô ta cứ cảm thấy Ôn tổng đối xử đặc biệt với Tang Tửu.
Ôn Quý Từ lái xe đến thẳng biệt thự của Tưởng Thiếu Du, vừa vào biệt thự, Ôn Quý Từ đã có dự cảm ở đây không có chút hơi người.
Nhà trống rỗng, không có người, thế nên điện thoại cũng chẳng ai nghe máy.
Đầu mày Ôn Quý Từ lập tức cau lại, nhưng sự biến mất khó hiểu của Tang Tửu chắc chắn không phải trùng hợp, anh chỉ im lặng vài giây rồi xoay người đi ra ngoài.
Vừa đến cửa, điện thoại Ôn Quý Từ bỗng đổ chuông.
Màn hình điện thoại hiển thị Tang Tửu gọi đến, Ôn Quý Từ dừng bước, lập tức ấn trả lời: “Em đang ở đâu?”
Lúc giọng Tang Tửu ở đầu kia điện thoại truyền đến, vẻ lạnh lùng toát ra từ người Ôn Quý Từ mới tan đi đôi chút.
“Có nhớ con phố lần trước em nói với anh không? Em ở đó đợi anh.”
Tang Tửu vừa nhắc đến, Ôn Quý Từ gần như nhớ lại ngay. Tang Tửu chỉ nhắc với anh một câu, nhưng anh lại nhớ.
Nếu có thể hẹn hò ở đó nhưng một đôi tình nhân bình thường thì tốt biết bao.
Ôn Quý Từ cũng biết tại sao Tang Tửu không chọn nơi khác mà chỉ chọn ở đây, là vì cô từng nói với anh, cặp đôi chụp ảnh ở con phố này có thể bên nhau dài lâu.
Lửa giận cả người bỗng tan biến. “Được, em đợi anh.”
Đèn trên con phố đó vô cùng chói mắt, khung đỡ hai bên đường kéo dài vào chính giữa, tạo thành một mái vòm.
Bên trên treo vô số bóng đèn nhỏ, hệt như gấm ngọc nhuốm màu ánh trăng, cả con phố sáng như ban ngày.
Ôn Quý Từ đã lái xe qua nơi này vô số lần, nhưng đây là lần đầu tiên anh dừng lại.
Lúc này, dòng người thưa thớt, đèn đỏ sáng lên, Ôn Quý Từ đứng ở cuối “ban ngày”, chỉ lần liếc mắt là có thể nhìn thấy Tang Tửu ở cách đó không xa.
Rõ ràng sáng nay anh vừa gặp Tang Tửu, nhưng lại như cách cả nửa đời.
Cuối hạ, nhiệt độ chưa giảm, không khí vẫn oi bức. Tối nay, Tang Tửu mặc một chiếc váy dài tông màu ấm thuần sắc, eo đeo thắt lưng, vòng eo mảnh mai.
Cô hơi cúi đầu nhìn ngón chân mình, dáng vẻ như đang đợi người.
Tang Tửu đội mũ, vành mũ kéo rất thấp, nửa dưới khuôn mặt xinh đẹp cũng được khẩu trang che kín.
Như có cảm giác, Tang Tửu đồng thời quay đầu. Lúc ánh mắt rơi trên người Ôn Quý Từ, cô vẫy tay với anh.
Cho dù không nhìn rõ vẻ mặt Tang Tửu nhưng Ôn Quý Từ biết, cô đang cười.
Đúng lúc đèn xanh chuyển sáng, Ôn Quý Từ bước nhanh lên vỉa hè, đi về phía Tang Tửu.
Những bóng đèn nhỏ treo trên đỉnh mái vòm đột nhiên chuyển màu, ánh sáng vàng ấm trở nên rực rỡ sắc màu, bao phủ cả con phố.
Cách càng gần, Ôn Quý Từ còn chưa kịp phản ứng gì thì Tang Tửu chọt đi tới một bước, ôm lấy Ôn Quý Từ.
Trong khoảnh khắc, thế giới chợt yên tĩnh lại.
Tang Tửu ôm thắt lưng Ôn Quý Từ, tay siết mạnh hơn, gần như cô vừa ôm là tay Ôn Quý Từ cũng vòng qua.
Một cặp đôi đang yêu nồng nhiệt, ôm nhau trên phố.
Chẳng mấy chốc, người đi đường nhìn sang bên này. Vì vóc dáng Ôn Quý Từ quả thực quá bắt mắt, khiến người ta nghi ngờ.
Tang Tửu nhanh chóng buông tay, cô sớm đã có dự cảm nên đội chiếc mũ đã chuẩn bị trước lên đầu Ôn Quý Từ.
Áo sơ mi trắng, mũ đen, từ khuôn cằm góc cạnh rõ ràng cho đến đường viền môi, sống mũi cao thẳng cũng bị che lại.
Vô cùng cân đối, quả nhiên đẹp đến mê hoặc lòng người. Hệt như khai quật được một sức hấp dẫn khác trên người Ôn Quý Từ.
Con phố sáng như ban ngày trở nên sôi động vào ban đêm, những cặp đôi giống hai người tốp năm tốp ba đi qua.
Ánh đèn neon rực rỡ, thành phố ồn ào hối hả, thay đổi mỗi một giác quan.
Tang Tửu ngẩng đầu nhìn Ôn Quý Từ, chẳng chút kiêng dè cười với anh: “Anh trai à, hẹn hò đi.”