Nghe giọng Ôn Quý Từ, Tang Tửu lại sững sờ.
Cô sợ cái gì?
Cô sợ người nhà ngăn cấm, sợ dư luận bên ngoài ảnh hưởng đến anh, hơn tất thảy, cô sợ cô chưa phân rõ được trái tim cô loạn nhịp là vì điều gì.
Không gian tĩnh lặng, chỉ có tiếng thở nhẹ của hai người.
Đôi đồng tử của Tang Tửu dần lớn, cô há miệng, đang định nói gì đó.
Lúc này, một bàn tay thon dài nhẹ nhàng che đặt lên mắt cô, ánh sáng bỗng tối lại, cách bóng tối tĩnh lặng, giọng Ôn Quý Từ khẽ vang lên.
“Được rồi, đừng để người khác đợi lâu.”
Sau đó, anh đứng dậy, Tang Tửu hoàn hồn, cô vội xuống khỏi bàn làm việc, xoay người đưa lưng về phía cửa.
Lúc thư ký Cao vào, Tang Tửu cúi đầu ngồi ở một góc sofa, tai đỏ bừng được tóc che lại.
Thư ký Cao không phát hiện có gì không ổn, sau khi Ôn Quý Từ ký tên xong thì cô ta ra khỏi phòng làm việc.
Nhiệm vụ của Tang Tửu đã hoàn thành, cô còn chẳng thèm nhìn Ôn Quý Từ mà lập tức nói: “Em phải về rồi.”
Tang Tửu rời khỏi đây như đang chạy trốn, lần này Ôn Quý Từ không ngăn cô nữa.
*
Phim đã đóng máy được một khoảng thời gian, thêm chuyện của Ôn Quý Từ khiến lòng Tang Tửu rối bời, gần đây cô nhận rất ít việc, có thời gian cái là ở bên Tang Mai.
Có lẽ cô cảm thấy, chỉ cần chuyển lực chú ý thì có thể không nghĩ đến Ôn Quý Từ nữa.
Tang Mai có một phòng trưng bày tranh ở thủ đô, bình thường bà đều ở đó.
Trước đây Tang Tửu đi học đi làm, mãi không có thời gian, giờ rảnh rỗi là cô lại chạy đến phòng trưng bày.
Hôm nay trong phòng trưng bày không đông lắm.
Buổi chiều Tang Mai hẹn một họa sĩ vừa từ nước ngoài về, bàn bạc về buổi triển lãm mấy tuần nữa sẽ được tổ chức ở đây.
Trong phòng trưng bày rất yên tĩnh, Tang Tửu bước nhẹ, đứng trước một bức tranh, nghiêm túc ngắm.
Ở cửa truyền đến động tĩnh, có người đi vào. Tang Tửu quay đầu nhìn, người đến là một vị khách không mời.
Tang Tửu nheo mắt, đáy mắt lóe lên vẻ lạnh lùng, sao Giản Hội lại đến đây?
Giản Hội là mẹ Khâu Nhiễm, sau khi Tang Mai và Khâu Thương ly hôn, Giản Hội lập tức đưa Khâu Nhiễm vào nhà họ Khâu.
Mặc dù cũng thường nghe nói đến chuyện của nhà họ Khâu, nhưng thật sự nhẩm tính thì đã mười mấy năm rồi họ không tiếp xúc gì.
Giản Hội quét mắt, ánh mắt nhìn về phía Tang Tửu, xem ra mục tiêu của bà ta rất rõ ràng, đến tìm hai mẹ con Tang Tửu.
Bà ta gả vào nhà họ Khâu, vốn cho rằng có thể mở mày mở mặt, ai mà ngờ sau này Tang Mai lại quen với Ôn Hành Tri.
Lần trước Khâu Thương vấp phải khó khăn ở chỗ Ôn Quý Từ, ông ta trút giận lên bà ta. Khâu Nhiễm cũng thế, muốn cố gắng vượt mặt Tang Tửu nhưng lại bị người ngoài chê cười.
Mấy tháng qua, Giản Hội đã nghe bọn họ nhắc đến tên của hai mẹ con Tang Tửu không biết bao nhiêu lần, bà ta sắp không chịu nổi nữa.
Giản Hội không nghĩ đó là vấn đề của bà ta, bà ta cảm thấy đều là lỗi của hai mẹ con Tang Tửu.
Bà ta luôn biết tính Tang Mai dịu dàng, lần này đến là muốn trút giận lên Tang Mai.
Giản Hội không xông tới chỗ Tang Mai, bà ta vờ như đến xem tranh, đi dạo trong phòng trưng bày một lúc. Nhân lúc không ai để ý đến bà ta, bà ta liếc nhìn một bức tranh, vô tình từ bên cạnh đi tới, giả vờ té ngã.
Đồ trang trí trên túi xách cố ý sượt qua bức tranh đó, để lại một dấu xướt rất nông.
Mánh khóe của Giản Hội bị Tang Tửu nhìn thấy rõ ràng, lúc này, một bóng dáng mảnh mai đi tới bên cạnh bà ta, Tang Tửu thốt ra một câu nhẹ bẫng: “Sao, muốn kiếm chuyện?”
Trong phòng trưng bày có người khác, Tang Tửu cười nói, nhưng nụ cười và giọng của cô đầy lạnh lẽo.
Tất nhiên Giản Hội không thừa nhận: “Tôi chỉ bất cẩn bị ngã thôi.”
Phạm vi động tác của bà ta không lớn, hơn nữa Tang Tửu không có chứng cứ, bà ta cảm thấy Tang Tửu không thể làm được gì bà ta.
Tang Tửu nhướng mày cười: “Bất cẩn à…”
Cô đột nhiên gọi trợ lý tới, thì thầm vài câu bên tai trợ lý.
Trợ lý gật đầu, theo lời dặn của Tang Tửu, lịch sự mời những người còn lại trong phòng trưng bày đi.
Phòng trưng bày tạm thời đóng cửa trong thời gian mở cửa, để bày tỏ lòng xin lỗi, trợ lý tặng cho mỗi người một món quà nhỏ.
Chẳng mấy chốc, trong phòng trưng bày rộng lớn chỉ còn lại vài người, Tang Mai, Tang Tửu và Giản Hội.
Sắc mặt Giản Hội trắng bệch, bà ta chỉ cho rằng Tang Mai dễ bắt nạt nên mới ra tay ở đây, ai mà ngờ bây giờ Tang Tửu lại ầm ĩ đến mức nào chứ.
Bà ta thấy cửa lớn đã đóng chặt, muốn rời khỏi đây nhưng không tìm được cơ hội.
Tang Tửu mặt không cảm xúc: “Bức tranh đó đáng giá bốn triệu, bà thanh toán xong là có thể đi.”
Đêm dần về khuya, Lâu Nguyệt ngáp một cái: “Tiểu Tửu, tớ chưa từng xem nhiều phim như vậy trong một ngày đâu.”
Tang Tửu cười.
Mới qua chín giờ Lâu Nguyệt đã buồn ngủ, cô ấy về phòng từ sớm. Tang Tửu không có gì làm nên cũng về phòng lên giường nằm, không biết tại sao, cô trằn trọc mãi không ngủ được.
Cô mở mắt nhìn lên trần nhà, không hiểu sao suy nghĩ hơi hỗn loạn.
Cô bỗng xuống giường, đi chân trần trên sàn nhà, đứng bên cửa sổ, kéo mở rèm ra. Nhìn xuống dưới, chỉ thấy bóng cây đen kịt đang đong đưa.
Tang Tửu im lặng, cô đúng là điên rồi, đang yên đang lành nhìn xuống lầu làm gì chứ?
Cô nhìn một lúc rồi quay lại giường, vẫn không hề buồn ngủ.
Lúc này, điện thoại rung lên, Tang Tửu cầm điện thoại, ánh mắt hơi lay động. Cô bắt máy, không có ai lên tiếng, chỉ có tiếng giò vù vù.
Sau đó, giọng nói trầm khàn của Ôn Quý Từ vang lên: “Tang Tửu, anh đang ở dưới lầu.”
Tiếng gió vẫn vậy, ngay cả âm cuối của anh cũng như bị kéo dài ra.
Tang Tửu vô thức dịu giọng: “Anh ở dưới lầu làm gì?”
“Còn có thể làm gì nữa, nhớ em.” Ôn Quý Từ khẽ cười một tiếng.
Cách màn hình điện thoại, nhưng Tang Tửu vẫn cảm thấy mặt mình đỏ lên: “Nói chuyện đàng hoàng.”
“Anh đang nói chuyện đàng hoàng mà, nếu không em nghĩ anh đang làm gì?” Dường như anh đã uống rượu, âm cuối hơi cao lên.
Lại một khoảng tĩnh lặng.
Rõ ràng Ôn Quý Từ không nói gì, không biết sao Tang Tửu lại không cúp điện thoại mà kiên nhẫn lắng nghe.
Một lúc sau, anh lên tiếng, giọng không cao cũng không thấp: “Xuống đây đi, anh muốn gặp em.”
Tang Tửu nhìn bầu trời đen kịt: “Sắp mười giờ rồi, anh về nhà đi.”
Cô như bị ma xui quỷ khiến, nghĩ, nếu không anh sẽ cảm mất.
Nhưng Ôn Quý Từ chỉ lặp lại, mỗi một chữ đều cố chấp và kiên quyết: “Xuống lầu, anh muốn gặp em.”
Im lặng vài giây, tiếng gió như có thể xuyên qua điện thoại thổi bên tai Tang Tửu.
Giọng Ôn Quý Từ trầm thấp: “Anh biết em không ngủ, em không xuống thì anh cứ ở dưới này đợi em.”
Nói xong câu này, điện thoại bị cúp, tiếng báo máy bận vang lên.
Tang Tửu ngẩn người cầm điện thoại, cô quay đầu nhìn bên ngoài cửa sổ, tay vô thức siết chặt rồi lại thả lỏng ra.
Rõ ràng thời gian chỉ trôi qua một phút nhưng cô lại cảm thấy như rất lâu rất lâu, dài đằng đẵng khiến người ta như bị giày vò.
Tang Tửu không nghĩ nữa, cô hít sâu một hơi, khoác áo rồi xuống lầu. Cô không muốn đánh thức Lâu Nguyệt, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Vừa ra ngoài, gió lạnh đêm đông thổi tới khiến cả người buốt giá.
Tang Tửu ôm chặt áo, cô nhìn phía trước, ở đó có một bóng dáng cao lớn, được sắc đêm phác ra đường nét lạnh lùng.
Ôn Quý Từ.
Ôn Quý Từ ngước mắt, nhìn thấy bóng dáng mảnh mai đó, môi anh khẽ cong lên. Cô vẫn xuống, anh biết mình đã thắng cược rồi.
Tang Tửu đi tới trước mặt Ôn Quý Từ, ngẩng đầu, quan sát vẻ mặt anh.
Cô phát hiện sắc mặt anh hơi tái, cau mày nói: “Anh mau về nhà…”
Ở trong gió lạnh lâu như vậy, anh sẽ bệnh mất.
Còn chưa nói xong, Ôn Quý Từ bỗng cúi người, ôm Tang Tửu vào lòng. Anh ôm rất chặt, Tang Tửu hoàn toàn bị hơi thở của anh bao vây.
Ôn Quý Từ cúi đầu, chóp mũi chạm vào mái tóc dài của Tang Tửu, giọng anh đầy kiềm nén và ẩn nhẫn: “Tang Tửu…”
Tang Tửu nhận ra nhiệt độ cơ thể anh rất lạnh, có vẻ anh đã ở dưới này rất lâu rồi, cô không vùng vẫy, để mặc anh ôm.
“Mau về đi, anh thế này là không quý trọng bản thân, mọi người sẽ đau lòng.”
Vừa dứt lời, Ôn Quý Từ cụp mắt, đôi mắt đen láy nhìn cô đăm đắm: “Là ai đau lòng?”
Tang Tửu mím môi.
Nhưng anh lại không nhường bước: “Nói cho anh biết, là ai đau lòng cho anh?”
Lòng Tang Tửu rối bời, không biết nên đáp thế nào.
Trong gang tấc, anh ép sát từng bước. Bị vây hãm trong đêm đông, cuối cùng Tang Tửu chỉ nhìn thấy đôi mắt sâu thẳm của anh. Trái tim càng hoảng loạn hơn.
Ôn Quý Từ thấy Tang Tửu không trả lời thì vẻ mặt hơi nghiêm lại: “Em đã không đau lòng cho anh, vậy anh về làm gì?”
Tang Tửu có thể cảm nhận được hơi thở của Ôn Quý Từ rất lạnh, cô lại lo lắng, nhìn anh hỏi: “Sao anh cố chấp vậy nhỉ?”
Hai người giằng co, ánh mắt giao nhau, không ai nói gì.
Lúc này, cách đó không xa có tiếng bước chân, Tang Tửu căng thẳng, tiếng bước chân lại dần xa.
Tang Tửu hơi căng thẳng, nhưng Ôn Quý Từ luôn nhìn cô đăm đắm không hề chớp mắt, như thể ngoài Tang Tửu ra, không gì lọt được vào mắt anh.
Tang Tửu giật mình, sợ Ôn Quý Từ nói gì đó, cô vô thức đưa tay lên bịt miệng Ôn Quý Từ lại.
Tay cô chạm vào môi anh, hai người đều ngẩn ra. Nhưng Tang Tửu đã không còn quan tâm nhiều như vậy, cô vừa bịt miệng Ôn Quý Từ vừa kéo anh đi sang bên cạnh.
Ôn Quý Từ hiếm khi nghe theo Tang Tửu, ánh mắt dần sâu thẳm.
Trên trời là vầng trăng bàng bạc, bên tai là tiếng gió rít lạnh.
Nhưng Ôn Quý Từ chỉ để ý đến hương hoa hồng quyến rũ của cô thoang thoảng trong tĩnh lặng, hết đợt này đến đợt khác, len lỏi vào mỗi sợi dây thần kinh của anh như không thể nào thoát ra được.
Như hình với bóng.
Xung quanh yên tĩnh trở lại, Tang Tửu thở phào một hơi, đang định buông tay thì Ôn Quý Từ lại nắm cổ tay cô, chầm chậm đưa đến bên môi. Anh nhìn Tang Tửu, khẽ khàng hôn vào lòng bàn tay cô.
Tang Tửu lập tức đỏ mặt, cô đứng xa ra: “Làm gì đấy?”
Ôn Quý Từ cụp mắt, giọng khàn đặc: “Hôn em.”
Anh đi tới vài bước, giọng nói khiến trái tim người ta loạn nhịp lại vang lên: “Bây giờ chúng ta có giống đang yêu đương vụиɠ ŧяộʍ không?”
Tang Tửu: “…”
Nhưng Ôn Quý Từ lại đến gần, thản nhiên kéo dài giọng: “Vậy tiếp theo nên làm gì? Cô giáo Tang, hay là em dạy anh đi?”
“Dạy cái đầu anh!” Tang Tửu tức giận.
Ôn Quý Từ cười: “Nếu em không muốn, vậy anh dạy em cũng được.”
Tang Tửu cảm thấy tai cô sắp bốc hỏa, cô xoay người: “Anh nói nữa là em đi đấy.”
Vừa đi được mấy bước, đột nhiên một đôi tay thon dài móc vào eo cô, ôm cả người cô lại, hơi thở nặng nề ập xuống.
Khoảnh khắc chạm vào cô, hơi thở phập phồng như ngọn lửa rừng, lặng lẽ lan ra, nóng bỏng khiến người trái tim người ta hoảng hốt.
Xung quanh rất yên tĩnh, yên tĩnh đến mức chỉ có tiếng gió lúc nổi lúc lặng. Nhưng giọng nói anh lại theo cơn gió, thổi vào tai Tang Tửu.
“Khi nào về nhà?”
Tang Tửu khẽ đáp: “Chưa nghĩ xong.”
Im lặng vài giây, từng chữ đầy đè nén của Ôn Quý Từ vang lên: “Em mà còn không về, anh sắp bị ép đến phát điên rồi…”
Tang Tửu không đáp, Ôn Quý Từ dứt khoát xoay người cô lại, hai tay đặt lên vai cô rồi nhìn thẳng vào cô.
Đôi mắt Ôn Quý Từ u tối: “Ngày mai em chuyển khỏi đây đi.”
“Không được.” Tang Tửu lập tức lên tiếng.
Ôn Quý Từ phì cười: “Vậy tối nay chuyển đi?”
Tang Tửu: “…”
Còn được nước làm tới nữa.
Ôn Quý Từ lại cúi người xuống, nhìn cô chằm chằm: “Cái gì cũng không được, là định ở đây luôn à?”
Trái tim Tang Tửu đập rất nhanh, cô khẽ nói: “Anh uống say rồi, mai chúng ta lại thảo luận vấn đề này sau.”
Ôn Quý Từ im lặng nhìn Tang Tửu mấy giây rồi đột nhiên nở nụ cười: “Nhưng anh không đợi được nữa…”
Tang Tửu ngẩn ra, cái gì mà không đợi được nữa?”
Cô nhìn Ôn Quý Từ lấy điện thoại ra, gọi vào một số, cô cảnh giác hỏi: “Anh muốn gọi ai?”
Ôn Quý Từ đặt điện thoại bên tai rồi nhìn Tang Tửu, giọng anh từ cao xuống thấp: “Nói với người khác tâm tư anh dành cho em.”
Tang Tửu sửng sốt, Ôn Quý Từ điên rồi?
Cô kiễng chân, muốn giật lấy điện thoại Ôn Quý Từ, nhưng anh nhẹ nhàng giơ tay lên, điện thoại lập tức cách xa hơn, cô hoàn toàn với không tới.
Sau đó, cô trơ mắt nhìn màn hình tối đen sáng lên, sau đó là một giọng nói.
Trong tĩnh lặng, giọng Tưởng Thiếu Du vang lên: “A Từ, chuyện gì thế?”
Tang Tửu vô cùng sợ hãi, cô với không tới điện thoại, chỉ đành bịt miệng Ôn Quý Từ. Ôn Quý Từ dễ dàng nắm lấy bàn tay không yên của cô, lặng lẽ hôn một cái.
Anh luôn nhìn vào Tang Tửu, điềm nhiên như không nói: “Tôi chỉ muốn nói một…”
Trái tim Tang Tửu như vọt lên đến cổ họng, cô lập tức hét lên: “Không có gì đâu, anh ấy chỉ uống say thôi, tạm biệt, ngủ ngon!”
Tưởng Thiếu Du chẳng hiểu mô tê gì, hai anh em này đang chơi trò gì thế?
Tang Tửu và Ôn Quý Từ nhìn nhau, trong tĩnh lặng chỉ vang lên giọng nói ngờ vực của Tưởng Thiếu Du.
“A Từ?”
“A Từ?”
“A Từ?”
Từng tiếng vô cùng rõ ràng, thế nhưng chẳng ai quan tâm đến anh ta.
Ôn Quý Từ vẫn nhìn Tang Tửu, lúc này, cánh môi Tang Tửu hơi mấp máy, anh nhìn rõ khẩu hình của Tang Tửu, mắt hơi nheo lại.
Cô đang gọi anh, anh trai.
Ánh mắt Ôn Quý Từ nông sâu không rõ, anh làm vậy vốn là cố ý chọc cô. Anh đặt điện thoại bên tai, nói: “Không có gì, cúp trước đây.”
Thế giới cuối cùng cũng yên tĩnh, Tang Tửu nhìn nụ cười bên môi Ôn Quý Từ, cắn răng nói: “Ôn – Quý – Từ!”
Cô biết ngay là anh cố ý mà.
Ôn Quý Từ không hề để ý, anh vẫy tay với Tang Tửu, nhướng mày nói: “Nào, anh trai nói với em hai câu.”
Tang Tửu sợ Ôn Quý Từ lại làm gì đó nên nghe lời đi tới, nghiêng đầu tập trung lắng nghe.
Ôn Quý Từ rũ mắt, nhìn chằm chằm bên tai trắng nõn của Tang Tửu, biếng nhác hỏi: “Muốn chuyện tối nay xảy ra nữa không?”
Tang Tửu lập tức lắc đầu.
Anh thấp giọng cười: “Vậy còn muốn tiếp tục ở đây không?”
Tất nhiên Tang Tửu lắc đầu, cô nào dám chứ, nếu không chẳng phải Ôn Quý Từ ăn cô luôn à.
Nghe thấy câu trả lời của Tang Tửu, tâm trọng Ôn Quý Từ khá vui vẻ.
Dưới ánh trăng lạnh đêm đông, anh cúi người xuống.
Đột nhiên, hơi thở lành lạnh phả vào cổ cô, trong đêm đen lạnh lẽo, giọng Ôn Quý Từ yếu ớt vang lên: “Vậy… khi nào chuyển đi?”
Tang Tửu lập tức đáp: “Ngày mai, mai về nhà!”
Tiếng cười trầm khàn của Ôn Quý Từ vang lên trong màn đêm.