Phi Điển Hình Cứu Rỗi

Thế giới 1 - Chương 18

Lâm Chức không hỏi thăm được thời gian cụ thể cha Minh Dao biến mất, bởi vì sau khi mẹ Minh Dao qua đời, cha Minh thường rời nhà đi giải sầu, lúc đó mọi người đều không thể nhìn thấy ông, thời gian ông biến mất khỏi phạm vi của mọi người cũng rất khó phán đoán, nội tình có lẽ chỉ có người nhà họ Minh biết rõ.

Nếu nói tai nạn xe năm đó do Minh Dao dẫn tới cái chết của mẹ anh, khiến anh tự trách tới mức không tình nguyện đứng dậy, khả năng này cũng không phải là không thể, nhưng Lâm Chức luôn cảm thấy rằng theo tính cách của Minh Dao, cho dù anh coi trọng tình nghĩa, cũng sẽ không bởi vì tự trách mà không thể đứng dậy.

Dù sao người mẹ chết vì anh nhất định hy vọng anh có thể khỏe mạnh vui vẻ, nhưng cũng không thể loại trừ khả năng quan hệ mẹ con của bọn họ không tốt.

Nói tóm lại, trong đó có quá nhiều khả năng, Lâm Chức còn cần thu thập thêm một số thông tin để đưa ra phán đoán.

Đây hẳn là cấm địa trong lòng Minh Dao, khi nào cậu thật sự bước vào khu vực này, cũng là lúc nhiệm vụ của cậu sắp sửa hoàn thành.

Lâm Chức từng hỏi 01 sau khi nhiệm vụ thành công thì sẽ như thế nào, nhưng 01 không nói gì, chỉ nói tới lúc đó mới biết được.

Lâm Chức đoán rằng đây có thể là cơ chế vận hành chương trình của nó, cũng không dò hỏi nữa.

Buổi tối lúc ăn cơm, chỉ có hai người Lâm Chức và ông cụ.

Minh Dao nói có tiệc tối nên không đến được, ông cụ cũng chỉ đành cho qua.

Lâm Chức ăn một bát mì lạnh thịt gà xé sợi, sau khi về nhà, lúc tắm rửa nghe thấy 01 lớn tiếng cáo trạng*.

(*) cáo trạng : tố cáo, mách lẻo….

[Báo cáo kí chủ! Đối tượng của nhiệm vụ căn bản không tham dự tiệc tối, tọa độ của anh ta vẫn luôn ở công ty chưa hề di chuyển! Bây giờ đang trên đường trở lại!]

Lâm Chức biết rằng 01 có hệ thống bảo vệ quyền riêng tư, vì vậy cậu vừa tắm vừa trả lời: [Tôi biết rồi.]

01: [Anh ta không muốn nhìn thấy chúng ta sao?]

Từ lúc Minh Dao và Lâm Chức trao đổi điều kiện nuôi một con chó, 01 cảm thấy dường như anh ta đang cố ý xa cách, mặc dù trước đây anh ta chưa bao giờ tiếp cận Lâm Chức.

Lâm Chức: [Đúng, cũng không đúng.]

01: [Cảm xúc của con người thật phức tạp.]

"Con người vốn là sinh vật cực kỳ phức tạp."

Lâm Chức lau những giọt nước trên người, nói nhỏ giống như một tiếng thở dài trầm thấp.

"Đã đến lúc nên tăng ca rồi."

Lâm Chức đi đến trước gương, bóng dáng của cậu được phản chiếu trong tấm gương hơi mờ ảo.

Cậu nhìn dự báo thời tiết trên điện thoại di động, ý cười như có như không.

Sáng hôm sau, bầu trời trong xanh, trước khi đi ra ngoài, Lâm Chức khen một câu "hôm nay thời tiết thật đẹp".

Những người trong phòng thư ký rất ngạc nhiên phát hiện ra rằng anh đẹp trai luôn tan ca đúng giờ hôm nay vẫn ngồi ở bàn làm việc, không có ý định rời đi.

01 không nhịn được hỏi:[Ký chủ, đối tượng nhiệm vụ không có ở đây, tại sao chúng ta phải tăng ca, cũng đâu có được đi nhờ xe.]

Hôm nay, Minh Dao có một cuộc đàm phán thương vụ, trước mắt anh không có ở công ty.

[Vậy để anh ta thuận đường hoặc là không thuận đường tới đón tôi không phải càng tốt sao?]

Nếu cùng một lý do được sử dụng quá nhiều lần thì sẽ không hiệu quả, mục đích vẫn không thay đổi, nếu thay đổi lý do thì tình hình sẽ khác.

Thậm chí Lâm Chức còn đang suy nghĩ có nên sử dụng cách trẹo chân cũ rích nhưng có tính thực tế cao hay không, sau khi suy nghĩ cậu vẫn quyết định từ bỏ, bây giờ Minh Dao vẫn chưa đến giai đoạn sẽ xoa rượu thuốc cho cậu.

Điện thoại bên cạnh cậu hiện lên một tin nhắn, là tin nhắn của Hồ Đồng.

[Hồ Đồng: Mấy ngày rồi chưa gặp nhau, tối nay cậu rảnh không? Tôi muốn giới thiệu bạn mới với cậu, hai người nhất định sẽ có chung chủ để nói chuyện.]

Điều này có chút làm gián đoạn kế hoạch của Lâm Chức, chẳng qua Lâm Chức suy nghĩ một lúc vẫn quyết định đến cuộc hẹn, dù sao thì các mối quan hệ của cậu cũng cần được duy trì, Hồ Đồng cũng đã giúp đỡ cậu không ít.

Nghĩ đến thời tiết tối nay, Lâm Chức cảm thấy đến cuộc hẹn cũng rất tốt, chỉ cần thay đổi kế hoạch một chút là được.

Bởi vì Hồ Đồng nói rằng anh ta sẽ đến đón cậu, Lâm Chức đã gửi địa chỉ cho anh ta.

[Hồ Đồng: ? ? ?]

[Hồ Đồng: Cái địa chỉ này, sao cậu lại ở đây? Từ khi nào cậu có liên quan đến nhà họ Minh?]

Mặc dù Hồ Đồng là một phú nhị đại* ham mê nghệ thuật Phạm Văn Thanh*, nhưng người cần phải làm quen thì anh ta vẫn sẽ làm quen.

(*) Phạm Văn Thanh : nhà giáo dục nghệ thuật ở Thanh Đảo, tỉnh Sơn Đông, Trung Quốc.

(*) phú nhị đại : con ông cháu cha, con nhà đại gia…

[Lâm Chức: Tôi làm việc cho bọn họ.]

[Hồ Đồng: Lợi hại, tôi thì không giống cậu, tôi xưa nay không đủ năng khiếu kinh doanh, vì vậy tôi dứt khoát không hòa nhập.]

[Hồ Đồng: Tôi nhờ một người bạn đến đón cậu, tối gặp.]

Lâm Chức lưu lại những thứ trên máy tính, chờ bạn của Hồ Đồng tới rồi mới đi xuống lầu.

Khi đang đi thang máy xuống lầu, 01 nói rằng tọa độ của Minh Dao đang di chuyển tới hướng công ty.

[Việc này thật không khéo.]

Lâm Chức trả lời, nhưng sau khi ra khỏi thang máy thì giảm tốc độ, nếu đã như vậy, hãy để mọi thứ xảy ra một cách tình cờ.

Xe của Minh Dao dừng bên ngoài cửa tòa nhà, chờ trợ lý đặc biệt quay lại văn phòng lấy văn kiện.

Bây giờ không phải là giờ cao điểm tan ca, nên thanh niên ra khỏi cửa càng khiến người ta dễ dàng nhìn rõ.

Tại sao bây giờ Lâm Chức mới tan ca?

Suy nghĩ này thoáng qua trong đầu Minh Dao, sau đó do dự một lúc, nếu Lâm Chức muốn lên xe, rốt cuộc anh có nên từ chối hay không.

Chỉ là quá giang xe mà thôi, huống chi, trời sắp mưa rồi.

Dù trời còn chưa mưa, nhưng không khí ẩm ướt khiến chân Minh Dao hơi đau nhức.

Đúng như dự đoán của Minh Dao, mưa dần dần từ trên trời rơi xuống.

Lâm Chức dùng lòng bàn tay che chắn rồi tăng nhanh bước chân.

Minh Dao ấn cửa kính xe, chỉ nhìn thấy từ chiếc xe dừng đằng trước có một người đàn ông bước xuống ghế lái, bước nhanh về phía trước cầm ô che cho Lâm Chức.

Dù ở khoảng cách xa nhưng Minh Dao vẫn có thể nhìn rõ khuôn mặt anh ta, đó không phải là người lần trước anh nhìn thấy ở nhà.

Dường như Lâm Chức đang mỉm cười cảm ơn người nọ, cả hai cầm ô đi về phía chiếc xe.

Sự đau đớn ở chân dường như đột nhiên trở nên dữ dội, khiến anh ngay cả hô hấp cũng có chút khó khăn.

Cơn mưa khiến người ta chán ghét, Minh Dao tái mặt ấn kính xe lên.

Người ta có xe để đi rồi, cần gì đi nhờ xe của anh.